Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1847: Mượn cơ thể của ngươi để sử dụng!

Đối với thiên phú của Vương Song, Trùng Thánh nhìn thấy lại nổi lên một chút yêu mến tài năng trong tâm hồn, nếu trở thành người Dị vực của bọn họ, tương lai thực lực của bọn họ sẽ càng thêm lớn mạnh.

- Nhận ta làm đồ đệ?

Vương Song nghe vậy, bật cười, lập tức vẻ mặt châm chọc nhìn đối phương:

- Ngược lại ta xin đa tạ ý tốt của Trùng Thánh. Tuy nhiên, Vương Song ta tuy không phải là người của Đông Tinh Vực nhưng cũng có chút cốt khí. Sinh ra là người của vũ trụ này, chết cũng là con quỷ của vũ trụ này!

Nghe vậy, Lam công tử đối diện trên mặt hiện lên một tia đáng tiếc:

- Đáng tiếc, bổn tọa cho ngươi cơ hội, ngươi cũng không biết quý trọng!

Nói xong, Lam công tử vươn một ngón tay, bình thản điểm về phía Vương Song, theo chỉ điểm này, Vương Song cảm giác được chính mình tựa như nhìn thấy một ngón tay đâm thủng Thiên Khung xuất hiện, đối mặt với một ngón tay này, hắn muốn động một chút cũng không thể làm được!

Sắc mặt Vương Song kinh hãi nhìn đối phương, như thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ có thần hồn Thánh giả mà cũng đủ để bộc phát ra uy lực khủng bố như thế!

- Không, ta không tin!

Trong đầu Vương Song điên cuồng gầm lên, muốn điều động nguyên lực ngăn cản một ngón tay này, nhưng không biết vì sao, nguyên lực của hắn lại không hề động chút nào, giống như bị đóng băng lại, mặc cho Vương Song cố gắng thế nào, cũng không có một chút phản ứng.

Lúc này, tựa như nhận thấy được tình cảnh của Vương Song, khối đồng xanh vẫn im lặng bất động bỗng nhiên rung chuyển, một làn sóng đặc thù truyền ra, sau một khắc, Vương Song liền cảm giác được mình đã lấy lại quyền khống chế lực lượng trong cơ thể.

- Ầm.

Nguyên lực ngập trời xuất hiện cũng hóa thành một ngón tay, đánh vào chỗ mà một ngón tay của đối phương đang đánh tới.

- Ầm.

Thân ảnh Vương Song giống như bù nhìn trong nháy mắt bay ngược ra ngoài, lập tức ngã xuống đất.

- Phốc.

Thân thể Vương Song nặng nề rơi trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn lảo đảo đứng lên, sắc mặt tái nhợt nhìn đối phương, trong ánh mắt không chút che dấu sự kinh hãi.

- A, ngươi lại có thể phá tan sự phong tỏa của ta!

Lam công tử lại tựa như vô cùng kinh ngạc, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt thần kỳ nhìn Vương Song, tựa như càng thêm kinh ngạc về Vương Song.

- Trong cơ thể của ngươi, có thứ gì đó!

Bỗng nhiên, trong mắt đối phương tựa như hiện lên một tia tinh quang, giống như muốn nhìn thấu toàn thân Vương Song từ trên xuống dưới.

Trong lòng Vương Song chấn động, đây chính là Thánh giả thật đáng sợ mà, ở trước mặt đối phương, hắn giống như thân hình đang trần trụi vậy!

- Ta ngược lại muốn xem trong cơ thể ngươi đến tột cùng có bí mật gì!

Lam công tử, không đúng, hẳn là Trùng Thánh, nhìn Vương Song, sâu kín nói, vừa dứt lời, thân ảnh của hắn vừa động, đã rơi vào trước người Vương Song, một đôi bàn tay như bạch ngọc nắm lấy đầu của Vương Song. Trong mắt Vương Song, đối phương giống như thuấn di, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã đến bên cạnh hắn!

Đối mặt với một chưởng của Trùng Thánh, Vương Song cảm giác như một mảnh trời đất rơi xuống, bất luận như thế nào hắn cũng không cách nào trốn thoát.

Trong đầu hắn, thân thể Tam Thế biến thành hoa sen khẽ rung lên. Trong Vạn Giới Châu mơ hồ truyền đến một khí tức đáng sợ. Trong lỗ đen có một đạo ba động đáng sợ như muốn thức tỉnh, thậm chí khối đồng xanh lại lần nữa run lên, muốn hoàn toàn bộc phát...

Trong cơ thể Vương Song giống như một nơi trú ẩn thật lớn. Lúc này, theo sự bức bách của Trùng Thánh, đồ vật trong người sẽ bắt đầu bộc phát, nhưng ngay sau đó, một tiếng thở dài từ từ vang lên, Vương Song cảm giác được một tia lực lượng nhu hòa xuất hiện, bàn tay của mình theo bản năng nâng lên, đánh về phía đỉnh đầu của Trùng Thánh.

- Ầm.

Vương Song chấn động cảm giác được, một chưởng mà hắn đánh ra, thiên địa đại đạo tựa như đều theo đó mà rung chuyển, một chưởng hạ xuống, thân ảnh Trùng Thánh ầm ầm lui về phía sau.

Trong lòng Vương Song vô cùng giật mình, hắn lại có loại lực lượng này ư!

- Ai? Ra đây!

Đối diện, Trùng Thánh đứng lại, sắc mặt âm trầm nói, ánh mắt của hắn giống như là hai đạo thần quang, xuyên thủng cửu thiên thập địa, muốn nhìn thấu hết thảy.

Trong lòng Vương Song chấn động, đúng rồi, vừa rồi có người âm thầm trợ giúp mình, nếu không, mình không có khả năng ngăn cản một chưởng của đối phương.

- Trùng Thánh, ngay cả ta ngươi cũng không biết sao.

Một giọng nói chậm rãi vang lên, cũng là từ trong miệng Vương Song truyền ra, Vương Song kinh ngạc, không nói gì thêm.

- Ngươi, Ẩn Thánh, ngươi cũng hàng lâm một phần thần hồn!

Trùng Thánh tựa như phát hiện ra cái gì đó, ánh mắt cực kỳ đáng sợ.

Vương Song cảm giác được mình tựa như trở thành một người ngoài cuộc, lẳng lặng nhìn mình đang nói:

- Ha ha, qua nhiều năm như vậy, ngươi còn vô sỉ như thế, thế mà lại ra tay với tiểu bối.

- Nhưng muốn giải cứu bát tôn cường giả Trùng Thánh giới các ngươi ra ngoài, cho dù ngươi tự mình hàng lâm cũng không có chút tác dụng nào đâu.

- Được, xem ra lúc trước đánh một trận, lão gia hỏa ngươi lại không chết, nhưng theo ta thấy đại đạo bản nguyên của ngươi đều đã bị nghiền nát, ngươi cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.

Trùng Thánh nhìn Vương Song, trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận