Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 172: Nghi hoặc (2)

Vương Song mỉm cười, thân ảnh vừa động, gần như trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở trước mặt đám người Chương Nghiệp, giống như chưa từng di chuyển.

Cảnh tượng này khiến cho đồng tử của đám người Trầm Hải co rụt, Trầm Hải nghe những lời này, không ngừng gật đầu công nhận, ánh mắt còn ra hiệu mọi người mau lùi về.

- Nếu đã như vậy, vậy bọn ta cũng không làm ảnh hưởng đến thời gian của Vương huynh đệ, sau này gặp lại!

Đám người Vương Song nhìn thấy đám người Trầm Hải không ngừng lùi về sau, nam tử vừa nãy bị Vương Song đánh trọng thương cũng được người khác đỡ đứng lên, rời đi một cách vô cùng chật vật.

- Được rồi, chúng ta vào xem bên trong có bao nhiêu lương thực đi!

Nhìn thấy bọn họ đã rời đi, Vương Song nhẹ nhàng thở ra, nếu bọn họ vẫn còn tiếp tục đứng ở chỗ này, chỉ sợ bản thân có cảm giác như bị mắc xương cá.

Mọi người nghe Vương Song nói vậy thì cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu như đánh nhau thật, đám người kia có nhiều lựu đạn như vậy, cho dù chỉ làm nổ mấy cái, e rằng bên mình cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng!

Cho nên, nghe Vương Song nói xong, bọn họ trực tiếp đi vào kho hàng, thấy được lương thực đầy ắp ở bên trong.

- Wow, chúng ta giàu rồi, lương thực nhiều quá!

- Ha ha, phát tài rồi!

Mọi người đi vào kho hàng, mới phát hiện bên trong kho hàng hết phân nửa là lương thực, sau khi tính toán xong số liệu,tổng cộng là một trăm ngàn kí bột mì, khoảng ba mươi ngàn kí gạo!

Cộng lại thì khoảng chừng hai trăm sáu mươi ngàn kí, rất nhiều so với lúc trước luôn!

- E là có một số đã bị chuột gặm sạch rồi, lãng phí chắc cũng phải mấy mười mấy ngàn ký!

Vương Song có chút tiếc nuối nói.

- Nhưng thịt của những con chuột biến dị miễn cưỡng cũng xem như bù đắp được với số lương thực bị tiêu hao kia!

Vương Song lại có chút hưng phấn nói, phân phó mọi người bắt đầu không ngừng khiêng lương thực ra ngoài.

Tất cả mọi người đều hưng phấn khiêng lương thực ra, chỉ có Hoàng Bối Bối vẫn cau mày đứng ở cửa kho hàng, vẻ mặt hoảng hốt, Vương Song có chút tò mò nhìn, từ sau khi Trầm Hải xuất hiện tinh thần của Hoàng Bối Bối hình như vẫn luôn hoảng hốt.

- Sao vậy, Hoàng cảnh quan! Tinh thần hoảng hốt như vậy là có vấn đề gì sao?

Vương Song dò hỏi, tuy Hoàng Bối Bối lúc ban đầu có phản đối hắn, nhưng bây giờ đã thay đổi rất nhiều, bắt đầu chủ động dung nhập vào đoàn đội của mình, cho nên, Vương Song cũng không đối xử với nàng giống như Lâm Tuyết Tình.

Nghe tiếng Vương Song, Hoàng Bối Bối ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Vương Song, thần sắc của nàng có chút do dự, nhưng nghĩ đến thực lực của Vương Song, nàng cũng cắn răng nói:

- Cái người tên Trầm Hải kia, ta có biết!

- Cái gì, ngươi biết hắn!

Vương Song kinh ngạc không thôi, hắn thật không ngờ Hoàng Bối Bối lại có thể biết một kẻ như vậy.

- Người kia trước đây là thủ hạ của cha ta, quản lý công ty giúp cha ta, nhưng mà lần này, ta lại không thấy cha ta đâu, mà lại chỉ có mỗi mình hắn!

- Hắn là người của cha ngươi, nói như vậy, cha ngươi vẫn còn sống! Hơn nữa còn lập được một căn cứ không hề yếu kém!

Vương Song phản ứng rất nhanh, lập tức đã liên tưởng đến điểm này.

- Không đúng, con người tên kia không tốt, cha ta trước kia vẫn không quá trọng dụng hắn, trước kia ta cũng chỉ gặp hắn một lần!

- Tên kia vì lợi dụng quyền hành mà uy hiếp nữ cấp dưới vụ cha ta phát hiện đã trực tiếp khai trừ, sau này nghe nói tìm được quan hệ lại trở về, đến một công ty làm giám đốc!

- Trong mạt thế lại không biết vì sao hắn lại có cơ hội trở mình được làm thủ lĩnh của một căn cứ, những thủ hạ kia ta cũng quen rất nhiều, đều là thủ hạ của cha ta, Tiên Tử sao lại nghe lời của tên kia được chứ!

... ...

Nghe Bối Bối giải thích như vậy, Vương Song nhíu mày càng chặt, hắn vô cùng nghi hoặc. Dựa vào cách nói của Hoàng Bối Bối, người tên Trầm Hải này là thủ hạ của cha nàng nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng giống như một thù lĩnh.

- Nếu đã như vậy, vậy ta và ngươi cùng đi theo bọn họ xem thử!

Đôi mắt Vương Song sáng lên, đưa ra một đệ nghị vô cùng to gan, thực lực của hắn cường dại, vậy nên cũng không cần phải sợ gì cả.

Dù lỡ có gặp phải nguy hiểm, Vương Song tin chắc cũng có thể đưa Hoàng Bối Bối an toàn rời đi.

- Được, ta đi với ngươi, đã lâu rồi ta không gặp cha ta, ta tin cha ta tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì! Ta phải đích thân tìm cha ta để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Hoàng Bối Bối nghiến răng nói rồi gật đầu, nàng cũng rất lo lắng cho cha của mình, mẹ thì chết sớm, tất cả mọi việc đều dựa vào cha, cho nên bản thân nàng không thể trơ mắt nhìn cha gặp phải chuyện không may.

Vương Song thấy Hoàng Bối Bối đồng ý, nói là làm, hắn trực tiếp quay đầu nhìn về phía đám người Chương Nghiệp đang vận chuyển lương thực. Nói vắn tắt cho bọn họ nghe.

- Cái gì, ngươi muốn đi xem căn cứ của Trầm Hải! Không được!

Đám người Chương Nghiệp nghe xong đã lắc đầu như trống bỏi, nói cái gì cũng không đồng ý để Vương Song đến nơi nguy hiểm như vậy.

- Đúng vậy, Vương đội, ngươi bây giờ là hy vọng của Lý gia thôn chúng ta, nếu ngươi đến đó gặp phải nguy hiểm gì, bọn ta biết phải làm sao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận