Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1422: Thần Linh hoa! (2)

- Đúng là tức chết ta, ngay cả toái phiến hỗn độn tinh thạch kia cũng không được nhìn thấy…

Tiểu Thất cũng phụ họa theo.

- Trước tiên đừng ồn ào, xem đây là nơi nào? Ta luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng…

Sắc mặt Vương Song đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn biểu tình của Vương Song, Tiểu Không và Tiểu Thất đều không dám khinh thường, vội vàng nhìn xung quanh.

- Chúng ta sẽ không vào trong Đọa Nhật Lĩnh chứ?

Tiểu Không có chút lắp bắp nói, lời vừa dứt thì Tiểu Thất cũng trầm giọng nói:

- Không có khả năng, lực lượng trong Đọa Nhật Lĩnh không ai có thể tiếp nhận được, nếu chúng ta thật sự ở trong đó, thật sự đừng nghĩ sẽ ra ngoài được!

Nói xong, nó đi tới một bên, dùng móng vuốt chộp lấy một nắm bùn đất trên mặt đất, cẩn thận cảm nhận một chút, lập tức mở miệng nói:

- Ta nghĩ, chúng ta đã tiếp cận Đọa Nhật Lĩnh...

Xa xa có một vầng sáng màu đỏ bao phủ bầu trời và mặt trời xuất hiện giống như một biển lửa.

- Theo đạo lý, vị khí linh kia, hẳn là sẽ không dịch chuyển chúng ta đến một nơi nguy hiểm như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Không lẩm bẩm, có chút khó hiểu, một vị Bán Thánh cấp bậc tồn tại sao lại hồ đồ thế nào, cũng không có khả năng để cho Vương Song, người vừa mới có được toái phiến này bị hãm chết.

- A, đó là…

Đột nhiên, ánh mắt Vương Song híp lại, nhìn cách đó không xa, nơi đó có một đoá hoa lưu ly đang lặng lẽ nở rộ, trên đó còn có từng hạt sương thoạt nhìn trong suốt, có một tia linh khí xuất hiện trên những bông hoa với một hào quang không thể giải thích được...

- Thần Linh hoa, đó là Thần Linh hoa…

Tiểu Không như phát hiện thứ gì đó quan trọng, kích động kêu to.

Nói xong, thân ảnh của nó như muốn nhảy ra ngoài, may mắn bị Vương Song bắt được.

- Làm gì vậy, buông ta ra, đó là Thần Linh hoa…

Tiểu Thất vô cùng kích động, liều mạng phản kháng...

- Im miệng, ngươi là một con mèo ngu xuẩn!

Tiểu Không khẽ quát một tiếng, ánh mắt ngưng trọng nhìn một đóa hoa kỳ dị ở xa xa.

Lúc này giống như cảm nhận được khí tức của chúng nó, cánh hoa của loài thực vật này trực tiếp mở ra, cơn mưa ánh sáng xuất hiện đầy trời bao phủ toàn bộ không gian trước mắt.

Mà trong cơn mưa ánh sáng vô tận này, mơ hồ có thể nhìn thấy có một bóng người như tiên nữ bay lượn xuất hiện, bồng bềnh như mây trôi, giống như một con rồng.

- Trong truyền thuyết, Thần Linh hoa dính một giọt máu thần linh, ẩn chứa thần lực không thể tưởng tượng nổi, cho dù hồn phi phách tán cũng có thể từ trong u minh vô tận đưa linh hồn người quay về!

- Chỉ cần có Thần Linh hoa này cộng thêm hai loại kỳ trân khác, ta chẳng những có thể khôi phục thân thể của mình, càng có thể tiến thêm một bước, hoàn toàn vượt qua đại kiếp nạn tôn giả này!

Ngữ khí của con mèo đen Tiểu Thất vô cùng kích động.

- Bình tĩnh một chút, loại thần vật này vô cùng trân quý, làm sao có thể dễ dàng bị chúng ta lấy được như vậy…

Sắc mặt Vương Song trầm xuống, trong ánh mắt có một chút ngưng trọng.

Nghe vậy thì Tiểu Thất cũng tỉnh táo lại, thân thể không giãy dụa nữa.

Nhìn thấy con mèo đen này rốt cục cũng không còn kích động như vậy, Vương Song cũng buông tay ra, bọn họ lập tức đi về phía trước, muốn tiếp cận gốc thần dược này.

- Đẹp thật...

Vương Song nhìn gốc hoa đang nở rộ này, trong mắt hiện lên một vẻ mê say, đây là một loại cực phẩm mỹ lệ, nhìn gốc hoa Thần linh nở rộ tựa như là một pho tượng thần linh chân chính xuất hiện, là hiện thân của Đạo.

Tiểu Thất và Tiểu Không cũng như thế, nhìn gốc hoa này, cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều giống nhau, không có gì có thể so sánh với đóa hoa trước mắt này.

- Vụt…

Từng đóa cánh hoa nở rộ, một luồng đạo khí khổng lồ tuôn ra như muốn phá vỡ toàn bộ vũ trụ. Đám người Vương Song biến sắc. Luồng khí tức này quá mức đáng sợ, bọn họ chỉ là hơi chút tiếp xúc với luồng khí tức này đã cảm giác được thân thể của mình như muốn nổ tung ra.

- Không được, Thần Linh hoa nở rộ, huỷ diệt mười phương vạn vật! Chúng ta ở rất gần nơi này!

Tiểu Thất đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi kêu lên một tiếng.

- Khốn kiếp, sao ngươi không nói sớm.

Sắc mặt Vương Song và Tiểu Không đại biến, Tiểu Không không nói hai lời, đột nhiên thu bọn họ vào trong cơ thể, lập tức một hạt châu giống như ngôi sao vĩnh hằng, sừng sững ở trên vùng đất ma quái này.

- Vút!

Khí tức Thần Linh hoa không ngừng nở rộ, xung quanh hết thảy đều đang bị hủy diệt, ngay cả hư không cũng đang tan vỡ, sương mù khí lưu xuất hiện, giống như lúc thiên địa còn chưa mở ra.

Thế nhưng Vạn Giới Châu lại giống như một ngọn đèn trong phiến hỗn độn này, rất nhanh bay tới hướng này.

- Nhanh lên, nhất định phải lấy được gốc thần vật này!

Tiểu Thất vô cùng kích động nhìn tình hình bên ngoài, không ngừng thúc giục Tiểu Không.

Sắc mặt Tiểu Không ngưng trọng, theo khoảng cách tiếp cận, nó cảm nhận được một cỗ áp lực cường đại, một cỗ lực lượng kỳ dị tựa như muốn xuyên thấu qua Vạn Giới Châu, làm tan rã lực lượng của nó. Loại lực lượng này, nó chưa từng thấy qua, nhưng uy lực lại cực kỳ đáng sợ, cho nó cảm giác còn đáng sợ hơn so với cao thủ cấp bậc Tôn Giả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận