Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1707: Khối Lục đồng!

Một cơn gió cuốn theo bột đá màu trắng bay đi và một dòng nước như Thần Hoa phả ra. Lúc này, nhiều mảnh kim loại lớn nhỏ trong tay Vương Song, Dương Mạt và viên đá to trong tay Chung Đỉnh Thần tỏa ra tia sáng chói mắt.

Nhìn thấy cảnh đó, mắt Kim Đại Thiếu lóe lên tia kinh ngạc:

- Hàn Thiết Huyền Kim! Tên này vận may không tồi đấy!

Nhìn thấy chỉ một viên đá bình thường mà có thể xuất hiện một viên Hàn Thiết Huyền Kim, Vương Song cũng không chịu được sự hiếu kỳ đang trào dâng trong lòng, vội vàng mở miệng thăm dò:

- Vương huynh, ngươi ó biết những viên đá này từ đâu mà ra không?

Kim Đại Thiếu không trả lời ngay mà còn hỏi ngược lại hắn:

Vương Song lắc đầu, làm sao hắn biết những viên đá từ đâu đến chứ. Nhưng mà nghe đối phương hỏi như vậy, hắn lại hiểu rõ một vài chỗ. Lẽ nào những viên đá bên trong chứa kim loại này được tìm thấy tại nơi đó ư?

- Những viên đá này được tìm thấy tại những chiến trường xưa trong vũ trụ, hoặc một số địa điểm bí mật, thậm chí có một số đến từ vùng đất Thần Dị. Nguyên nhân hình thành lên khác nhau nhưng lại có một điểm giống nhau đó là khi thời gian luân chuyển, chúng trở thành hình dáng những viên đá.

- Có viên chẳng có vật phẩm nào, mà nếu có thì là do cơ duyên. Ngẫu nhiên trong nó là những thứ vô cùng thần bí, có thể là linh dược, cũng có thể là Thần tài và còn nhiều kiểu nữa. Những thứ đó cũng được chúng ta xưng là Đột Thạch!

- Nếu đã như vậy thì làm sao phân biệt được bên trong có đồ vật hay không?

Ánh mắt Vương Song lóe lên, hỏi câu hỏi mấu chốt nhất. Trong viên đá chứa bảo vật, bọn hắn không mở ra thì làm thế nào để biết nó có hay không. Lỡ như bên trong không có, chẳng phải sẽ thua tán gia bại sản luôn sao.

- Hỏi hay lắm!

Kim Đại thiếu làm vẻ mặt vô tội cười cười đáp:

- Cái này thì phải xét đến thủ đoạn của chính bọn họ rồi. Không có biện pháp khác đâu. Những viên đá này ẩn chứa năng lượng kỳ dị, có thể ngăn cách Tinh Thần lực và Nguyên Khí, và nếu không mở ra sẽ chẳng ai biết bên trong có thứ gì hay không.

- Trò chơi này, cược ở chỗ vận may. May mắn đến, nói không chừng chỉ viên đá phế thải cũng sẽ có Thần Tài cực phẩm. Dù sao, nơi ở của những hòn đá này thường đều là chỗ nguy hiểm, những chiến binh bình thường rất khó vào được.

Ở những nơi cực kỳ nguy hiểm ấy, thường sẽ có rất nhiều bảo vật hiếm thấy khó tìm ở bên ngoài, nói không chừng thứ được bọc trong những viên đá, trải qua sự bào mòn bởi thời gian và không gian, bởi vô số nguyên nhân và yếu tố, được con người nhặt được.

Thế nên giá trị của nó vô cùng cao, càng ở nơi nguy hiểm và chỗ thần bí, giá trị càng tăng đến mức không thể tin được.

- Những gì chúng ta có ở đây chỉ là những viên tìm được ở những bí cảnh nhỏ. Về cơ bản là những viên còn lại sau khi những người khác đã chọn xong, nói đá vô tri vô dụng cũng không sai đâu. Không ngờ chúng nó lại được Chung Đỉnh Thần *kiểm lậu. Xem ra Địa Nguyên Thư của Chung gia đúng thật thần kỳ.

*Kiểm lậu: tiếng lóng chỉ người bán không biết giá trị của đồ vật đó, người mua bán nó với giá trị thực của nó, qua đó trở nên giàu có.

Kim Đại Thiếu chậm rãi nói.

Khi bọn họ đang nói chuyện, Chung Đỉnh Thần đã đưa Hàn Thiết Huyền Kim cho Tô Uyển Linh:

- Tô sư muội, tuy Hàn Thiết Huyền Kim chưa phải là vật liệu thần thánh gì mấy, nhưng thuộc tính của nó phù hợp với tương ứng với ngươi, dùng nó để chế tạo vũ khí cũng là ý hay.

Tô Uyển Linh cười ngọt ngào, chẳng có ý từ chối. Hàn Thiết Huyền Kim này, một khối to bằng nắm đấm cũng có giá gần tám nghìn Thượng Phẩm Nguyên Thạch, đối với nàng cũng là gia tài nhỏ rồi, cũng là một vật liệu tốt để chế ra vũ khí.

- Hừ.

Liễu Vạn Trọng bên cạnh hừ lạnh. Chỉ là hắn tu luyện công pháp không có Địa Nguyên Thư đặc biệt như đối phương. Lại nhìn viên đá trước mắt, mặt hiện lên sư mê mẩn.

Nhìn thấy màn này, ương Song cảm thấy rất hứng thú. Hắn tiến lên một bước, tò mò nhìn một vòng những viên đá, muốn tìm điểm khác nhau nhưng nhìn cả buổi hắn chỉ thấy mù mù tịt tịt. Theo hắn thì những viên đá này rất bình thường, chẳng thấy chỗ nào kỳ bí.

Vương Song lại không tin như vậy. Ngẫu nhiên chọn một viên có giá bằng mười viên Thượng Phẩm Nguyên Thạch to bằng cối xay. Nhưng khi hắn bóp nát nó thành bột lại chẳng có đồ vật nào hiện ra.

- Ha ha, ngươi thật sự cho rằng càng to thì bên trong sẽ có thứ gì sao!

Phía bên kia nhìn thấy động tác của Vương Song, bọn Liễu Vạn Trọng đều cười vang lên.

Mặc dù không thể ra tay trong cửa hàng nhưng chế nhạo vài câu thì có thể.

- Địa Nguyên Thư của Chung gia ta, trời sinh đã dung hòa với năng lượng của đất trời, thế nên mới cảm được sự đặc biệt có trong những viên đá ấy. Ngươi giống như thằng mù vậy, đào đại một khối đá, rồi sẽ có thứ gì trong đó cho ngươi sao!

Chung Đỉnh thần khinh bỉ nói,

Vương Song chẳng để ý đến đám ồn ào đó. Hắn tiếp tục chọn một viên có giá năm mươi Thượng Phẩm Nguyên Thạch. Viên này chỉ to cỡ lòng bàn tay, bề ngoài trông có vẻ được hơn viên trước nhiều. Nhưng khi Vương Song mở ra thì phát hiện cũng là viên đá vô dụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận