Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 576: Cuộc chiến của hai nữ nhân! (2)

- Ngươi cũng chỉ biết lên giường với nam nhân!

Đồng Vũ tức giận nói.

- Ha ha, Vương đại ca, ngươi không muốn nhìn thử dáng vẻ của Đồng Vũ đại tỷ khi mặc một chiếc váy ren tơ tằm xuyên thấu, đi tất đen sao? Chậc chậc, một vị nghiên cứu sinh ngành Tài chính, biến thân thành ngọc nữ thành thục, đây có lẽ là điều mà rất nhiều người đều không nhìn thấy đó.

Bạch Manh Manh khuyến khích Vương Song.

- Ngươi….

Sắc mặt Đồng Vũ đại biến, vẻ mặt lo lắng nhìn Vương Song, nàng chỉ sợ Vương Song sẽ đưa ra loại điều kiện này, nàng có thể nấu cơm, quét dọn vệ sinh, làm khuân vác, nhưng bắt nàng làm ra loại chuyện này, nàng tuyệt đối không thể làm được.

- Hừ, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ nấu chút cơm, quét dọn vệ sinh là có thể miễn phí ở lại một chỗ tốt như nơi này sao, não của ngươi có phải bị hỏng rồi không, đây chính là mạt thế, cái gì cũng không có gắng mà còn muốn ở trong chỗ tốt như vậy, ngươi còn cho rằng mình là công chúa sao! Vương đại ca thấy ngươi đáng thương, cho ngươi vào đây ở, bản thân còn không biết điều, thì đừng trách người ta đuổi ngươi ra ngoài!

Bạch Manh Manh hừ lạnh, nói.

Vương Song nghe thấy lời của Bạch Manh Manh, ánh mắt sáng lên, cứ nhìn gương mặt có chút ngạo khí của Đồng Vũ kia là luôn cảm thấy không chút thoải mái, hắn thực không thích một nữ nhân luôn bày ra dáng vẻ cao ngạo với chính mình, không khỏi lộ ra một vòng ý cười nhàn nhạt.

- Manh Manh nói rất đúng, nếu muốn ở lại, thì phải bỏ ra đại giá tương ứng, chỗ ta cũng không phải nơi làm từ thiện, hành lý của ngươi vẫn còn ở bên ngoài đấy.

- Vương đại ca, chỗ ta có quần áo đó, để ta về lấy nhé!

Bạch Manh Manh có chút hưng phấn nói, trực tiếp chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc đã cầm đến một chiếc váy ren xuyên thấu và một đôi tất đen.

Gương mặt Đồng Vũ tràn đầy khẩn cầu nhìn lấy Vương Song, mà Vương Song lại bị Bạch Manh Manh giống như bạch tuộc ôm chặt lấy, nói:

- Vương đại ca không thể mềm lòng đối với nữ nhân này! Nếu không Manh Manh sẽ rất buồn!

Một đôi thỏ trắng nhỏ không ngừng ma sát trước ngực Vương Song, khiến cho Vương Song cũng cảm thấy một trận lửa nóng không tên bùng lên.

“Bạch Manh Manh đáng ghét!”

Trong lòng Đồng Vũ thầm oán hận, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng của Vương Song, trong lòng nàng khẽ run lên, biết ngộ nhỡ thật sự bị đuổi ra khỏi nhà, kết cục tuyệt đối vô cùng thê thảm.

- Ta mặc!

Đồng Vũ cắn răng, sắc mặt đỏ lên, cầm quần áo rồi muốn đi vào phòng.

- Mặc luôn ở đây đi! Ngay trước mặt của Vương đại ca mặc đi!

Bạch Manh Manh tựa như không ép chết Đồng Vũ thì không cam tâm, tiếp tục bức bách.

Trong lòng Vương Song cũng cảm thán tiểu nha đầu thù dai này thế nhưng thật là lợi hại, xem ra lời nói vừa nãy của Đồng Vũ bề ngoài nàng mặc dù không thèm để ý, trên thực tế thì đều nhớ kỹ, lần này bắt được cơ hội muốn ép Đồng Vũ vào chỗ chết! Quả nhiên, lòng nữ nhân, như mò kim dưới đáy biển, duy nhất tiểu nữ tử mới khó nuôi như vậy! Chẳng qua hắn cũng không quan tâm, ngược lại cực kỳ hứng thú nhìn Đồng Vũ.

Đồng Vũ hít một hơi thật sâu, không nói gì nữa, run run tay, cởi từng món từng món quần áo ra, lộ ra vóc dáng hoàn mỹ mà cao gầy, một mái tóc dài tùy ý buông xõa trên vai, một đôi chân dài càng khiến dáng người lộ ra ngực nở mông cong, da thịt trắng nõn, đôi bồng đào vô cùng đầy đặn không có lớn như Thái Hiểu, nhưng so với tiểu nhũ câu nhỏ của Bạch Manh Manh thì lớn hơn rất nhiều!

Vương Song và Bạch Manh Manh đều trừng lớn hai mắt, Bạch Manh Manh là kinh thán xuất phát từ trong lòng, không ngờ tới vị như núi băng này lại có dáng người đẹp tới như vậy. Mà Vương Song cũng hơi kinh ngạc, trong mắt hiện lên một vòng nóng rực. Đạt tới nhất gia, tố chất thân thể hắn đã vượt lên rất nhiều, đồng thời, năng lực phương diện nào đó cũng mạnh hơn rất nhiều, bỗng dưng nhìn thấy một màn hương diễm như thế, bài tiết hormone trong cơ thể hắn cấp tốc tăng lên!

Đồng Vũ vậy mà lần đầu tiên lộ ra một vòng ý cười đối với Vương Song, một đôi mắt chứa đựng sự cao ngạo bây giờ lại biến thành một dòng nước đầy ý xuân, ưu nhã nhìn Vương Song, sau đó chầm chậm cầm lấy chiếc váy ren xuyên thấu và tất đen chậm rãi mặc vào, tựa như cố ý để Vương Song nhìn rõ, còn cố ý thả chậm tốc độ.

Vương Song và Bạch Manh Manh nhìn Đồng Vũ từ một thành phần trí thức khí chất cao ngạo trong nháy mắt trở thành một nữ nhân thành thục gợi cảm, thậm chí xuyên qua chiếc váy xuyên thấu kia, còn nhìn thấy đồ lót màu hồng ở bên trong, trên mặt lộ ra một vòng cổ quái.

- Ca ca, ngươi còn muốn tiểu Vũ làm gì nữa?

Giọng nói của Đồng Vũ mang theo dụ hoặc vang lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Vương Song, đẩy Bạch Manh Manh ra, ngồi xuống đùi Vương Song, nũng nịu nói:

- Ca ca, ngươi để tiểu Vũ, tiểu Vũ cũng có thể làm ấm giường cho ngươi, ngủ với ngươi!

Nhìn thấy Đồng Vũ giống như biến thành một người khác, hai mắt Bạch Manh Manh trợn tròn, nói:

- Uy, ngươi điên rồi ? Hay là hỏng não rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận