Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2171: Xung đột với Ngô gia! (2)

- Lục thúc!

Ngô Thiên cuối cùng cũng kịp phản ứng, kinh sợ kêu lên, trong lòng hắn rốt cuộc cũng thấy kinh hoảng, ngay cả cường giả Tinh Chủ như Lục thúc cũng không cản nổi một đòn của Vương Song, có thể tưởng tượng đám người Vương Song cường đại như thế nào.

Cùng lúc đó, bên trong gia tộc Ngô gia, từng đợt khí tức kinh người khuếch tán, giống như ngọn lửa trong bóng tối. Những người này, đều là những cường giả ẩn núp bên trong Ngô gia, chỉ mười mấy người, toàn bộ đều xuất hiện, đứng ở phía trước đại môn của Ngô giả, vẻ mặt ngưng trọng nhìn đám người Vương Song.

Đánh nát cửa chính của gia tộc bọn họ, đồng thời còn giết một trong những quản sự của bọn họ, đây không chỉ dựa vào cuồng vọng, mà thật sự là có thực lực! Loại thực lực này, khiến bọn họ nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên!

- Tôn Giả là ai? Đến Ngô gia ta làm gì?

Lúc này, một âm thanh đạm mạc bỗng nhiên xuất hiện, sau một khắc, một nam tử áo xám không biết khi nào đã xuất hiện ở trước cửa Ngô gia, đứng ở trước nhất.

Về phần Ngô Thiên, nhìn thấy lão tổ Ngô gia của bọn họ xuất hiện, sợ đến mức choáng váng.

- Lão tổ Ngô gia, Ngô Đạo Tử!

Lúc này, rất nhiều người qua đường cũng nhìn thấy thân ảnh này, không khỏi hít sâu một hơi.

Lão tổ Ngô gia, đây chính là cường giả cảnh giới Tôn Giả, vậy mà cũng đã xuất hiện.

- Vị này là lão tổ Ngô gia, đã thành Tôn Giả ba mươi ngàn năm rồi! Thật không biết bây giờ tu vi của lão tổ Ngô gia đã đến cấp độ nào nữa!

- Ta đoán là tu vi Tôn Giả trung cấp, dù sao, Ngô gia dốc hết toàn bộ sức mạnh gia tộc để cho hắn tu hành, tộc độ sẽ không chậm chút nào!

Ánh mắt của một số người lấp lóe, dường như cố ý, hoặc vô ý nói ra.

Đây là một trong Tam Đại Tôn Giả của tinh cầu này!

Nhưng lúc này, ánh mắt của lão tổ Ngô gia ngưng trọng nhìn Vương Song, chỉ có khi hắn gặp phải tình trạng này, mới có thể mơ hồ phát giác được đám người trước mắt đáng sợ ra sao!

Vì vậy, hắn không dám chủ quan, vũ trụ này, mỗi thời mỗi khắc đều có đủ loại thế lực tiêu vong, dù có cường thịnh như thánh địa, cũng sẽ không thể mãi mãi đứng vững!

Mặc dù Ngô gia bọn họ cũng có át chủ bài, nhưng nếu không ứng đối tốt, vậy suy tàn cũng không phải không thể!

- Ngô Đạo Tử, lại là cảnh giới Tôn Giả ngũ trọng thiên!

Chân mày Vương Song nhíu lại, giống như đang cười mà không cười nhìn đối phương, trên thực tế, mặc kệ đối phương có che giấu thực lực hay không, hắn cũng không để ý, trừ phi đối phương là Thánh Giả!

- Không có gì, chỉ là muốn giúp đồ đệ của ta đòi lại công đạo.

Vương Song lãnh đạm nói.

Vừa dứt lời, Nhiếp Minh đi đến, đứng ở trước mặt Vương Song.

- Người này, các ngươi hẳn là có biết nhỉ, dù sao lúc trước đã diệt sát toàn bộ Niết gia, chỉ vì một thần thông.

Nghe Vương Song nói vậy, lại nhìn ánh mắt cừu hận của Nhiếp Minh, Ngô Đạo Tử nhíu mày, chuyện này, hắn vậy mà không biết, nhất định là người dưới trướng làm.

- Thật đúng là hỗn trướng!

Trong lòng Ngô Đạo Tử thật vô cùng phẫn nộ, lăn lộn trong Trung Ương Tinh Vực, nhất định phải biết rõ ai có thể gây chuyện, ai không thể gây chuyện, đắc tội với cường giả kinh khủng thế này, Thánh Giả cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Hắn nhìn về phía đám người sau lưng, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám người đang run ẩy, trong đó có mấy người, sắc mặt đã đại biến, cơ thẻ không tự chủ được mà lui lại.

- Ngô Tam Mệnh, Ngô Trường Hà!

Nhiếp Minh nhìn hai người, tức giận quát.

Hắn nhớ rõ, chính hai người này, đã trấn giết gia chủ Niết gia của bọn họ!

Ngô Đạo Tử nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo, hai tay vung lên, cơ thể của hai cường giả ở trong đó bỗng nhiên khẽ động, đi về phí trước!

- Là các ngươi làm?

Giọng nói của Ngô Đạo Tử lạnh như băng.

- Lão tổ, tha mạng!

Lúc này, hai người kia quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, nước mắt chảy tứ tung!

Bọn họ biết rõ, lúc này chỉ có lão tổ mới có thể cứu bọn họ.

- Đồ hỗn trướng!

Ngô Đạo Tử hừ lạnh một tiếng, phất tay áo một cái, trực tiếp đánh bay hai người, hai người kia rơi xuống đất, bỗng phun ra một ngụm máu tươi.

Đám người Vương Song bình thản nhìn cảnh này, ánh mắt lóe lên chút hiếu kỳ, dường như chờ mong sau đó Ngô ĐạoTử sẽ xử lý đối phương thế nào.

Ngô Đạo Tử nhíu mày, mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng hai người này là trụ cột của gia tộc, hơn nữa. Ngô Tam Mệnh còn là cháu ruột của mình.

Cứ như vậy đưa hai người ra ngoài, không khác gì chịu chết, cho nên, Ngô Đạo Tử nhìn Vương Song, suy nghĩ một chút, chậm rãi nói.

- Vị bằng hữu này, việc này là do Ngô gia ta sai, ta nguyện ý thay bọn họ xin lỗi chư vị, hơn nữa còn bồi thường tổn thất, hy vọng chúng ta có thể hóa can qua làm ngọc bạch.

Dựa vào bản thân là Tôn Giả, có thể cúi đầu xin lỗi với đám người Vương Song, đã có thể chứng minh thành ý của Ngô gia bọn họ.

Nhưng mà, đám người Vương Song muốn báo thù, đâu cần ngọc bạch.

Đặc biệt là Nhiếp Minh có Thái Cực Chi Thể này, bọn họ đều nhao nhao cười lạnh một tiếng.

- Các vị, ta biết thực lực của các ngươi cường đại, nhưng Ngô gia ta không phải là không có chỗ dựa, nếu thật trở mặt, mọi người ở đây đều không được dễ chịu!

Ngô Đạo Tử nhìn nét mặt của đám người Vương Song, thanh âm trầm thấp nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận