Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 484: Thu Ảnh Đồng cấp chín! (2)

Nhưng Thu Ảnh Đồng còn chưa kịp hét xong, ngay lập tức cảm giác được thân thể của nàng được một cánh tay rắn chắc ôm lấy, cả người đều rơi vào trong vòng ngực ấm áp.

- Sao cứ phải cậy mạnh làm gì!

Giọng nói có chút trách móc của Vương Song truyền đến, lúc này Thu Ảnh Đồng mới phát hiện nàng đang được Vương Song ôm vào trong ngực, mặt đỏ lên, ngay cả năng lực phi hành cơ bản cũng quên mất, ngoan ngoãn nằm trong ngực Vương Song.

Vương Song ôm Thu Ảnh Đồng, cảm giác như đang ôm một khối ngọc ấm áp thượng hạng, Thu Ảnh Đồng không mập chút nào, liên tục tiến hóa khiến dáng người của nàng trở nên vô cùng hoàn mỹ, nhiều hơn một phần thì mập, ít một phần thì ốm.

Hai tay của hắn vừa vặn rơi vào bộ phận mẫn cảm của Thu Ảnh Đồng, khiến Vương Song có chút xấu hổ, vội vàng vỗ cánh đáp xuống mặt đất.

Lúc này, đám người Thu Báo Quốc nghe thấy động tĩnh ở nơi này, ngay lập tức chạy tới, thấy được cảnh tượng Vương Song ôm Thu Ảnh Đồng thì nhìn hai người với vẻ mặt quái dị.

- Khụ khụ, Thu lão, Ảnh Đồng lại tiến hóa, trở thành Tiến Hóa Giả cấp chín, ngưng tụ một đôi cánh hỏa diễm, nàng muốn thử phi hành, nhưng lại không cẩn thận rơi xuống!

Vương Song khô khan giải thích.

- Ha ha, bọn ta hiểu, đều hiểu!

Đám người Thu Báo Quốc, Lương Vân Hải, Thẩm Phong đều là dáng vẻ bọn ta đều hiểu, làm cho Vương Song không ngừng cười khổ trong lòng:

- Cái nồi này ta xác định là phải gánh rồi !

Thu Ảnh Đồng nhìn thấy vẻ mặt của đám người Thu Báo Quốc, sắc mặt đỏ bừng lên, trong nháy mắt khải giáp và đôi cánh trên người biến mất, khôi phục lại hình dáng ban đầu, trực tiếp lao ra khỏi đám người, đi vào trong lều trại của nàng.

- Tiểu Song, người trẻ tuổi các ngươi thật biết chơi! Không giống như những lão già bọn ta.

Thu Báo Quốc ý vị thâm trường mở miệng nói với Vương Song.

Vương Song hé miệng, muốn giải thích, nhưng nhìn biểu tình nửa đùa nửa thật của bọn họ, không khỏi có chút phiền muộn, chỉ sợ cho dù hắn có giải thích thế nào cũng không giải thích rõ được.

......

Vương Song ngồi ở trên, những người khác chia nhau ngồi bên dưới, nhìn bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh của mọi người, Vương Song nhớ đến, hôm qua hắn bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kỳ quái, cả người đột nhiên nổi da gà. Ngay cả bây giờ, bọn họ cũng đều lặng lẽ liếc qua liếc lại giữa hắn và Thu Ảnh Đồng, như là giữa hai người bọn họ có điều gì mờ ám, không thể cho người khác biết vậy.

- Ngày hôm qua ta và Ảnh Đồng giết được năm con thú biến dị cấp chín, nhưng muốn lấy kho đạn dược kia, chỉ với hai người bọn ta thì không được, cho dù chúng ta có mạnh hơn nữa, cũng không cách nào chống đỡ được thú biến dị ở dưới lòng sông nhiều như vậy!

Vương Song suy nghĩ, có chút bất đắc dĩ nói.

Thực lực của Vương Song đột phá tất nhiên là đáng mừng, nhưng thực lực của hắn có mạnh đến đâu, cũng không thể một mình chống lại tất cả thú biến dị trong sông, cho dù liên thủ với Thu Ảnh Đồng, nhưng hắn cũng không phải vua của thú biến dị, cho dù có thể khiến cho bọn nó sợ hãi một lúc, cũng không thể khiến cho đám người Thu Báo Quốc bình yên vô sự lấy kho đạn dược cỡ lớn kia được.

Hiện tại, trong lòng hắn có chút hối hận, lúc ấy hắn không nên giết mấy con thú biến dị kia, có lẽ nên thử thu phục bọn nó. Như vậy, thú biến dị trong sông sẽ sợ hãi uy thế của thú biến dị vương giả, lúc đó bọn họ có thể an toàn mà lấy kho đạn dược cỡ lớn kia!

Nhưng hiện tại, năm con thú biến dị đều đã bị hắn và Thu Ảnh Đồng giết chết, hắn có hối hận thế nào cũng vô dụng. Nghĩ đến đây, hắn cúi xuống nhìn tay mình, ngôi sao may mắn lúc này đã biến mất, chỉ còn lại một nửa. Điều này nhất thời làm cho Vương Song hiểu rõ, lực lượng của ngôi sao may mắn này, sợ là chỉ có thể dùng được một lần mà thôi!

Đám người Thu Báo Quốc nghe vậy thì đều im lặng, cho dù hiện giờ thú biến dị đứng đầu sông đã bị đánh chết, nhưng những con thú biến dị còn lại cũng không dễ đối phó. Vương Song không sợ, nhưng binh lính bình thường của bọn họ, tuyệt đối không cách nào chống cự.

- Hay là, chúng ta thử liên hợp với các thế lực địa phương của Long Giang thành ?

Đột nhiên, Hồng Vũ vẫn luôn giữ im lặng, nhẹ nhàng nói.

Những người khác nghe vậy, vẻ mặt đều chấn động, nhìn Hồng Vũ, chờ hắn nói tiếp.

- Không phải Thành chủ đã nói với chúng ta rồi sao, hôm qua hắn đã gặp Đàm Long, nghe nói Đàm Long này có chút quái dị, không chừng hắn có phương pháp gì đó, có thể ngăn cản những con thú biến dị kia!

Hồng Vũ giải thích với mọi người.

- Tuy rằng là nói như vậy, nhưng ngươi nghĩ xem, sau khi ngươi lấy được kho vũ khí kia, chẳng lẽ còn muốn chia cho bọn họ một phần sao?

Lương Vân Hải ở một bên nghi vấn hỏi. Đàm Long này, bọn họ nghe Vương Song nói, ngay cả thực lực của Vương Song hiện tại cũng không cản được đối phương, chứng tỏ người này cũng không đơn giản, hắn lo là, nếu bọn họ muốn liên thủ với đối phương, vậy thì bọn họ nên đưa ra lợi ích gì bây giờ!

- Kho vũ khí này là lực lượng trọng yếu của chúng ta khi thu phục thành phố Giang Nam, tuyệt đối không thể chia cho người khác!

Thu Báo Quốc ở một bên nhàn nhạt đưa ra ý kiến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận