Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 599: Vả mặt

- Văn Văn, ngươi, haizz...

Quản lý thở dài cười khổ, lộ ra vẻ rất bất đắc dĩ, mọi người bên cạnh nghe thấy lời nói của nữ tử này vô cùng kích động nhưng phu quân của đối phương là người của cục Công Thương, trong lòng đều phải kiêng kị, cũng không nhiều lời, chỉ nhỏ giọng bàn luận, chỉ trỏ, nhưng mà nữ nhân kia cũng không thèm quan tâm, cười lạnh nhìn nữ phục vụ.

- Nữ nhân này hơi quá đáng rồi, không phải nàng ta chỉ vấy bẩn quần áo thôi sao? Còn ép buộc người ta như vậy nữa!

Lúc này Bạch Manh Manh cũng đi tới bên cạnh, nghe thấy lời nói của nữ nhân kia, tức giận nói.

- Không được, ta không thể nhịn nổi nữa, hôm nay nhất định phải giáo huấn nữ nhân độc ác này!

Bạch Manh Manh nói xong thì đi về phía trước.

Nhưng nàng còn chưa bước tới, nhân viên phục vụ đã chậm rãi cúi xuống, định liếm bụi trên giày của nữ nhân.

Một cánh tay khá trắng trẻo nhưng vô cùng rắn chắc đặt lên vai nữ phục vụ, ngăn không cho nàng cúi xuống, một giọng nói dịu dàng vang lên.

- Văn Văn, Vương ca ca tới rồi! Không ai có thể bắt nạt ngươi!

Đột nhiên nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc này, nữ phục vụ quay đầu lại. Nhìn thấy Vương Song, sắc mặt Hồ Văn Văn nhát mắt cứng đờ, mãnh liệt ôm lấy Vương Song, sau đó nước mắt không nhịn được nữa mà chảy xuống.

- Hu hu… Vương đại ca…

Hồ Văn Văn khóc không ra hơi, lời nói còn chưa nói hết, Vương Song vỗ nhẹ vào lưng nàng, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sát khí. Bất cứ ai dám bắt nạt một tiểu nữ hài tích cực như Văn Văn ccho dù là ai cũng phải trả giá.

Ba người Bạch Manh Manh và Đồng Vũ sững sờ tại chỗ, bọn họ cũng nhìn thấy vết sẹo đáng sợ trên mặt Hồ Văn Văn, đều bị dọa sợ, một tiểu cô nương thanh tú xinh đẹp như vậy lại bị hủy dung. Nhưng điều càng khiến bọn họ kinh ngạc chính là Vương Song cùng nữ phục vụ này dường như có quan hệ không tầm thường, bọn họ không khỏi nhìn người kia, đặc biệt là nữ nhân phách lối vừa rồi, trong mắt hiện lên vẻ đồng tình.

- Được rồi, đừng khóc nữa, Vương ca ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi.

Vương Song nhẹ giọng an ủi Văn Văn, hắn có thể cảm nhận được thiếu nữ này đang hoảng sợ và bất an, trong lòng dâng lên cơn thịnh nộ..

- Ngươi chính là đại ca của nàng, cho dù có đền tiền thì cũng muộn rồi, nếu không liếm sạch giày của ta, chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc!

Giọng nói có phần kiêu ngạo của nữ nhân vang lên, phía sau còn có mấy nam nữ, dường như đều là bằng hữu của nàng, tất cả đều đang lên tiếng ủng hộ nàng ta.

- Đúng vậy, làm bẩn quần áo của Lý phu nhân nhà ta chỉ để các ngươi liếm sạch giày đã là khoan hồng độ lượng rồi! Cho dù phu nhân nhà ta có yêu cầu ngươi trả tiền, chắc chắn các ngươi cũng không trả nổi!.

Một người trong số đó nói.

- Bồi thường, hừm, đoán chừng đám người này cũng chỉ là đi bên ngoài cửa hàng xem thôi, một nhân viên phục vụ như quỷ thế nào sao có thể có tiền đi đến đâu chứ!

- Còn chưa biết đâu, ca ca của nàng tướng mạo trông cũng rất đẹp, quần áo của của hắn cũng có thể là thương hiệu hàng đầu trong cửa hàng nào đó!

- Ngươi là người như thế nào, có địa vị xã hội ra sao, vẫn có thể mong đợi một nữ phục vụ bàn có đại ca là Tiến hóa giả? Nực cười!

- …

Những người khác nói năng rất khó nghe, ăn nói suồng sã láo xược, sắc mặt đám người Bạch Manh Manh hoàn toàn thay đổi, mà Vương Song hờ hững, lãnh ý trong mắt càng thêm nồng đậm. Thân thể Hồ Văn Văn run rẩy, muốn thoát khỏi vòng tay của Vương Song, lại bị Vương Song ôm chặt.

- Câm miệng, lũ cặn bã!

Bạch Mộng Manh hoảng sợ hét lớn một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đỏ bừng lên.

- Ai ya, tiểu cô nương ở nơi nào mà xinh đẹp như vậy!

Có một người trong đám người kia nhìn thấy Bạch Manh Manh, hai mắt sáng lên, có chút hưng phấn mở miệng nói. Đồng thời bọn họ cũng nhìn thấy Đồng Vũ cùng Lưu Mộng Vũ.

- Ba người này đều là mỹ nữ ha, ha ha, huynh đệ chúng ta cũng vừa đủ ba người mỗi người một người!

Những nam nhân khác cũng cười tục tĩu phụ họa.

- Xem lại bộ dạng biến thái của các ngươi đi, cẩn thận kẻo trộm gà không được lại còn mất gạo!

Mấy nữ nhân bên này nhìn thấy dáng vẻ đám nam nhân kia tức giận nói. Nhưng nhìn vóc dáng cùng tướng mạo của ba người Bạch Manh Manh cũng có chút ghen tỵ.

Ngoại hình và dáng người của họ khá ổn, nhưng điều đó còn phải xem so sánh với ai, so với ba nữ nhân kia, bọn họ kém xa quá nhiều.

- Này, có Lý ca ca ở đây, sợ cái gì? Hắn ta là người đứng thứ hai của Bộ Công thương, chỉ cần nói một câu, khách sạn này sau này không cần mở cửa! Bắt một vài nữ nhân trong khu này thì có sao! Haha.

Một số nam nhân thờ ơ nói.

Đám người Đồng Vũ nghe thấy những người này nói, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng họ chưa kịp nói gì, Vương Song đã khẽ thở dài và liếc nhìn đám người đối diện.

- Là ngươi xuất thủ?

Vương Song nhìn nam nhân bên cạnh nữ nhân kia, người này mặc bộ đồ tây, cách ăn mặt như người thành đạt.

- Ta đánh thì sao, một nữ nhân hạ đẳng, ta đánh nàng chính là vinh hạnh của nàng rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận