Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1919: Về Nhà! (2)

Nghe vậy, Liễu Thần biến sắc trở nên nghiêm túc, đối với thực lực của Chu Càn, hắn vẫn có một số cảm ứng, mặc dù sinh mệnh chỉ còn không đến năm mươi năm, nhưng tuyệt đối có thể kháng cự lại một vị tôn giả!

Ngay cả hắn cũng kiêng kỵ Hắc Ám sơn mạch như vậy, xem ra Hắc Ám sơn mạch đó có chút đặc thù.

- Ta sẽ chú ý.

Liễu Thần gật đầu, không chút sợ hãi, thân là Thánh Giả, trong thiên địa không có nơi khiến họ sợ!

- Liễu Thần, thân thể Chu Lão ngươi có cách nào không?

Vương Song nhìn về phía Liễu Thần, dò hỏi, hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh của Chu Càn như ngọn lửa đang thiêu đốt, không ngừng tiêu hao, cứ như vậy, sớm muộn cũng sẽ tiêu hao hết sinh mệnh!

- Không có cách nào, sinh mệnh bản nguyên của sư phụ ngươi đã bị thiêu đốt, đồng thời đạt được lực lượng cường đại, cũng cần phải chịu hậu quả tương ứng, một khi bắt đầu, đây là một quá trình không thể nghịch chuyển, cho dù là Thánh giả cũng không cách nào nghịch chuyển!

Lời nói của Liễu Thần khiến Vương Song cảm thấy tuyệt vọng, ngay cả Thánh giả cũng không có cách!

- Không cần để ý, Tiểu Song, lúc trước khi ta bắt đầu đã nghĩ đến hậu quả rồi, hiện tại nhìn thấy các ngươi có thể trưởng thành, ta rất vui, ta biết, cho dù ta hoàn toàn vẫn lạc, nhưng Thanh Nguyên Tông cũng có đủ thực lực để bảo vệ bản thân!

Chu Càn mỉm cười thờ ơ, rất bình thản, dường như không thèm để ý đến tính mạng của mình.

- Sư phụ!

Một bên, đôi mắt Dương Mạt t ửng đỏ, nước mắt sắp rơi xuống.

- Nhưng nếu như có thể tìm thấy Thời gian chi thạch, có lẽ sẽ có cách nghịch chuyển sinh mạng bản nguyên bị đốt của sư phụ người trở lại!

Đột nhiên, Liễu Thần nói.

- Thời gian chi thạch?

Vương Song trở nên vui mừng, nhìn đối phương, cho dù Dương Mạt cũng tràn đầy hy vọng nhìn hắn.

- Thời gian chi thạch, là một loại tinh thể được ngưng tụ bởi Thời gian chi thủy, ẩn chứa Thời không chi lực cường đại, thậm chí có thể bóp méo thời gian, nghịch chuyển trạng thái thiêu đốt sinh mệnh của sư phụ ngươi trước đó.

- Thời gian chi thủy?

Vương Song nghe thấy, ánh mắt ngưng tụ, trước đó Liễu Thần biết được Thời gian chi thủy ở Nam Tinh vực, ở Thời Không Thần tông!

- Cho nên, mặc kệ là vì Tam thế thân của ngươi, hay là vì sư phụ của người, Nam Tinh vực, người cũng phải đi một chuyến!

Liễu Thần nói.

Nghe vậy, Vương Song gật đầu, ghi nhớ trong lòng.

- Đợi ta đột phá, giải quyết Thạch Diễn Tông, lập tức đi Nam Tinh một chuyến!

- Sư đệ, người tọa trấn ở đây, đợi ta trở về!

Vương Song nhìn Dương Mạt nói.

Dương Mạt gật đầu.

- Yên tập đi, sư đệ, chỉ cần có ta, Thanh Nguyên Tông tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện!

- Bản thân ngươi cũng phải cẩn thận!

Chu Càn căn dặn Vương Song.

- Đúng rồi, ngươi có muốn đi gặp tông chủ không?

Chu Càn hỏi.

- Đợi ta đột phá Tinh chủ, lần sau gặp lại, chính là thời khắc Thanh Nguyên Tông chúng ta vĩnh viễn đứng vững ở Tây Tinh vực!

Vương Song lắc đầu, lập tức dưới sự chỉ huy của Liễu Thần, bay đến Hắc Ám sơn mạch.

Dưới sự dẫn dắt của Liễu Thần, rất nhanh, bọn họ đã tiếp cận Hắc Ám sơn mạch, tiếp cận chỗ đó, sắc mặt của Liễu Thần càng thêm nghiêm trọng.

Cuối cùng, bọn họ đứng trước Hắc Ám sơn mạch, ở đấy, hàng vạn dặm xung quanh hoang vu không một bóng người, gọi là cấm địa!

Phía trước Hắc Ám sơn mạch trải dài vô tận, cây cổ thụ cao chót vót, nhưng khi tức sinh mệnh không chút kỳ dị, giống như một cái miệng lớn khổng lồ, nuốt chửng mọi thứ!

- Liễu Thần, ở đây có gì đặc thù không?

Vương Song hỏi.

- Đi!

Liều Thần không trả lời, trong mắt đầy nghiêm túc, trên người hắn, khi tức Thánh đạo từ từ xuất hiện, biến thành một tờ đạo đồ, lơ lửng trên đỉnh đầu, dẫn Vương Song và nhóc con tiến về phía trước, từng bước từng bước tiến tới!

Trong Sơn Mạch, một đạo khí tức kỳ lạ dâng lên, như vĩnh dạ, nuốt hết ánh sáng, nhưng khí tức này tới gần đám người Liễu Thần, đạo đồ trên đỉnh đầu xuất hiện một sợi thánh lực cực hạn, giống như đá ngầm bị sóng biển đập, tùy ý để gió táp mưa sa, bản thân ta sừng sững bất động!

- Các hạ, ta vô ý mạo phạm, chỉ là đưa người về nhà, giúp đỡ chút!

Liễu Thần vừa tiến lên, vừa nói, giọng nói trầm thấp, tiếng nói vang vọng núi rừng.

Bỗng nhiên, khí tức đáng sợ trước đấy biến mất, trong lúc mơ hồ, hình như có một tin tức kỳ di truyền đến, giống như thời gian vượt qua trường hà, vô số Sơn Mạch đều rung mạnh, giống như muốn sống lại.

Vương Song và Nhóc con đều giật mình, cảm thấy đầu tê liệt, đều lo lắng nhìn Liễu Thần, đối diện với khu vực cấm này, chỉ có Thánh giá mới dám xông vào.

Sau một khắc, Liều Thần đột nhiên dừng bước, nhìn về phía trước, bái 3 bái.

- Liễu Thần, đây là?

Vương Song vô cùng kinh ngạc, Liễu Thần chính là thánh giả, thánh giả, uy nghiêm của thánh giả đương nhiên phải có, trong thiên đường, đế giả, thì chính là người mạnh nhất, đánh bại một vị thánh giả dễ dàng, nhưng muốn bắt một vị thánh giả phải quỳ xuống, cho dù Đế giả cũng không có khả năng!

Mặc dù hắn rất ít khi gặp mặt Liễu Thần, nhưng lại có thể cảm nhận được, đây là một vị thánh giả vô cũng lớn mạnh, đồng thời, vô cùng cao ngạo, đây không phải là kiêu ngạo, mà là tự tin!

Bạn cần đăng nhập để bình luận