Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 828: Tung tích của thần tổ chức!

Nghe vậy, ánh mắt Đinh Tuyết trở nên ngây dài, bắt đầu nói ra lai lịch của bản thân, dựa theo những gì nàng nói, Vương Song và Chương Nghiệp mới biết nàng chỉ là tiểu lâu la mà thôi, nàng còn có cấp trên, nhưng cho đến bây giờ nàng chưa từng gặp người kia, chỉ biết đến sự tồn tại của đối phương, thậm chí tổ chức của mình tên gì, nàng cũng không biết.

- Vậy bình thường ngươi liên lạc với đối phương bằng cách nào?

Vương Song tiếp tục hỏi.

- Bình thường chỉ có đối phương liên lạc ta, ta không có cách nào liên hệ với đối phương được!

Đinh Tuyết ngốc trệ đáp, tựa như nghĩ đến điều gì, ánh mắt của nàng trở nên khó khăn:

- Nhưng có một lần vô tình, ta mơ hồ biết được, bọn ta hình như đến từ một thế lực tên “Thần Tổ”!

Nói đến đây, sự phản kháng của nàng lại mạnh hơn, giống như bị cái gì đó kích thích rất lớn.

- Thần Tổ?

Vương Song và Chương Nghiệp đều liếc mắt nhìn nhau, cái tên nghe rất bá khí, nhưng từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nghe nói đến tổ chức này.

- Nhiệm vụ của các ngươi chủ yếu là gì, Thần Tổ này thì sao?

Vương Song hỏi tiếp, muốn lấy được càng nhiều tin tức, nhưng trên người Đinh Tuyết bỗng nhiên xuất hiện một chùm sáng màu vàng, dựa vào ánh sáng màu vàng óng này chiếu rọi, cả người Đinh Tuyết khôi phục lại hoàn toàn.

- Đừng, đừng mà…

Ánh mắt Đinh Tuyết lộ vẻ sợ hãi đến cực độ, trong miệng không ngừng gào thét, nhưng ngay sau đó, cả người giống như làn khói tiêu tán.

Vương Song biến sắc, cũng không kịp ngăn trở, trơ mắt nhìn Đinh Tuyết biến mất.

- Chết, chết rồi!

Sắc mặt của Vương Song trở nên âm trầm, đây là lần đầu tiên có người dám diệt khẩu ở ngay trước mặt mình! Chương Nghiệp thấy thế, tuy hắn ưa thích nữ nhân này, nhưng nếu để lựa chọn giữa tiền đồ của bản thân và nữ nhân này, hắn nhất định sẽ chọn tiền đồ.

- Gọi Đàm Long đến đây cho ta!

Vương Song phân phó Chương Nghiệp, Chương Nghiệp gật đầu lập tức rời đi, không bao lâu sau, Đàm Long đi theo Chương Nghiệp đến, vẻ mặt vô cùng lo lắng, hiển nhiên là dọc đường Chương Nghiệp đã kể lại tất cả mọi chuyện.

- Đàm Long, ngươi không phải có thiên thư sao, ngươi tra thử một chút, sức mạnh vừa nãy giết chết Đinh Tuyết từ đâu ra, là sức mạnh gì?

Thanh âm của Vương Song lạnh lẽo.

Nghe vậy, Đàm Long không nói nhảm nữa, đi lên phía trước, nhìn những mảnh tro tàn ở trên mặt đất, hai tay mạnh mẽ kết ấn, một tia sáng màu vàng nhạt xuất hiện trên người hắn, màu vàng này rõ ràng là khác với màu vàng trước đó, tính ra, màu vàng của Đàm Long khiến người ta có cảm giác thần bí, tôn quý, nhưng ánh sáng màu vàng lúc nãy khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Khi chùm sáng màu vàng rơi xuống, nhất thời, Đinh Tuyết vốn đứng ở chỗ kia lại dần dần xuất hiện, giống như tình hình trước đó lại hiện ra, hình ảnh xuất hiện thoáng qua như cưỡi ngựa ngắm hoa, trên trán của Đàm Long lấm tấm mồ hôi lạnh, xem ra sử dụng năng lực này với hắn mà nói là một gánh nặng rất lớn.

- Ầm

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, chùm sáng màu vàng dường như đánh xuyên gì đó, từ trong cõi u minh tìm được một bóng người.

- Lợi hại!

Trước mắt xuất hiện một bóng người mơ hồ, nhìn qua tựa hồ là nữ nhân, nhưng Vương Song không thấy rõ bộ dáng cụ thể, nữ nhân này đưa lưng về phía đám người Vương Song, một âm thanh không quá thuần chủng truyền đến, sau đó nữ nhân trước mắt nâng tay lên, ánh sáng màu vàng chói mắt truyền đến, khiến bóng người ở trước mắt Đàm Long tiêu tán, liên hệ từ cõi u minh cũng từ đó mà bị chặt đứt.

Đàm Long biến sắc, thân ảnh lui về sau hai bước.

- Muốn chạy!

Hai tay của hắn kết ấn, ánh sáng màu vàng trên trang sách lần nữa sáng lên, trong hư không mơ hồ nổi lên chút rung động, cảnh tượng ban nãy lại xuất hiện lần nữa.

- Không nên uổng phí tâm cơ, ta đã chặt đứt liên hệ, ngươi sẽ tìm không thấy ta đâu, xem ra ta đã xem thường căn cứ thành phố Giang Nam rồi, lần sau, có cơ hội ta sẽ cùng ngươi giao thủ!

m thanh của nữ tử kia mơ hồ truyền đến, hư không trước mắt Đàm Long không ngừng run rẩy, cuối cùng tiêu tán.

Đàm Long có chút không cam lòng nhìn hư không trước mắt, muốn thử tìm kiếm đối phương thêm lần nữa, nhưng lúc này Vương Song đã ngăn Đàm Long lại.

- Thôi bỏ đi, Đàm Long, không cần tìm, thực lực của đối phương không thua ngươi, đồng thơi còn có đủ loại năng lực kỳ dị, chúng ta không thể tìm ra đối phương.

- Nhưng chẳng lẽ buông tha cho đối phương vậy sao?

Đàm Long hơi không cam tâm nói, thật vất vả mình mới có cơ hội biểu hiện, sao có thể từ bỏ vậy được.

- Ta đã nhớ khí tức của đối phương, chỉ cần nàng đến gần, ta sẽ nhận ra được, đối phương hao tốn tâm cơ như thế, xem ra cũng không dễ gì từ bỏ căn cứ thành phố Giang Nam, chỉ cần nàng dám xuất hiện, ta sẽ lập tức bắt nàng!

Vương Song lạnh lùng nói.

Nói xong, Vương Song nhìn về phía Chương Nghiệp.

- Lão Chương, chuyện hôm nay ta xem như không thấy, Đàm Long cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài.

- Đa tạ thành chủ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận