Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1495: Tra tìm nguyên do

- Các đệ tử đều là mỗi người tự chạy, bây giờ có thể trốn một người hay một người, đáng tiếc, bí cảnh Hư Không này không biết vì sao đột nhiên đóng cửa, cũng không ai có thể chạy đi, chớ nói chi là truyền tin tức ra…

Trên mặt Chu Thông hiện lên một tia chua xót, thương thế bọn họ qua sự trị liệu của Vương Song đã không còn trở ngại, thương thế đi qua Vương Song trị liệu đã không có trở ngại, tất cả chỉ cần khôi phục Nguyên Lực.

- Sao bọn họ lại đột nhiên liên hợp lại, phải biết là quan hệ ba tông này cũng không khá hơn chút nào!

Trong lòng Vương Song đột nhiên có một nghi vấn.

Bọn người Chu Thông nghe vậy đều lắc đầu, bọn họ nếu biết, chỗ nào còn ẩn trốn khắp nơi.

Không nhận được đáp án từ Chu Thông, Vương Song đưa ánh mắt về phía ba người Cổ Minh ở giữa, từ trong miệng Chu Thông, hắn cũng biết được tên hai người khác, Lê Đằng của Thần Tiêu Tông, Đổng Quang của Vạn Tượng tông.

- Ta nghĩ, các ngươi hẳn là rõ ràng vì sao ba tông liên hợp lại ra tay với Thanh Nguyên Tông ta!

Ánh mắt Vương Song lạnh lẽo, ẩn chứa sát ý nồng đậm, đối mặt với cỗ sát ý này của Vương Song, ba người đều cùng nhau lạnh run.

- Nói ra, có lẽ ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng.

Vương Song lạnh nhạt nói.

- Chúng ta bây giờ đã là một phế nhân, muốn cái mạng này có chỗ lợi gì, chỉ sợ ở trong bí cảnh này không sống nổi.

Lê Đằng của Thần Tiêu tông cười thảm một tiếng, sắc mặt tuyệt vọng, giống như mất đi dũng khí sống sót!

Hai người khác cũng không khác mấy, dù sao, tu vi chính là gốc rễ tồn tại của bọn hắn, hiện tại, gốc rễ đều bị Vương Song chặt đứt, giá trị lớn nhất của bọn họ đều đã mất đi. Mà tông môn càng không có khả năng trả giá lớn giúp bọn hắn khôi phục thương thế!

- Không sai, muốn giết cứ giết đi, dù sao các ngươi sớm muộn cũng phải đi theo ta, ha ha…

Trên mặt Đổng Quang của Vạn Tượng bỗng nhiên xuất hiện nụ cười:

- Muốn biết đáp án, nằm mơ, các ngươi thanh thản ổn định làm quỷ lơ mơ đi!

Vương Song nghe vậy, nhướng mày, một bàn tay đánh ra, thân thể hai người trực tiếp lăn mấy vòng trên không trung sau đó ngã nhào xuống đất, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ mặt đất, hai người thất tha thất thểu đứng lên, miệng đều đã bị rút ra da tróc thịt bong, đầu sưng như heo.

- Vương... Vương Song, ngươi có gan, có gan thì giết chết chúng ta, dù sao chúng ta cũng không muốn sống…

Miệng hai người ô ô nói gì đó, Vương Song phải cố gắng mới hiểu được.

Bàn tay hắn khẽ động, muốn ra tay lần nữa, Chu Thông ở bên cạnh thấy thế vội vàng ngăn Vương Song lại, lập tức cho Vương Song một ánh mắt:

- Sư đệ, không thể đánh nữa, nếu không bọn họ khẳng định sẽ bị ngươi đánh chết!

Vương Song dừng tay, nghi hoặc nhìn Chu Thông, có điều hắn cũng không hỏi thăm, chỉ là giao ba người cho hắn, muốn biết hắn làm thế nào.

- Ba vị, ta biết bây giờ tu vi các ngươi bị phế, tâm lý bi thương cực độ, cũng thống hận Vương sư đệ…

Chu Thông nhìn ba người chậm rãi nói, trong mắt Vương Song lóe lên một tia sáng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Chu Thông có tiềm lực làm diễn thuyết gia.

Ba người Cổ Minh, Lê Đằng, Đổng Quang đều cười lạnh nhìn Chu Thông, hiện tại trong lòng bọn họ như tro nguội, lời Chu Thông tựa như gió, căn bản bọn họ sẽ không để trong lòng.

- Tu vi của các ngươi không còn, nhưng chính các ngươi còn có hi vọng một mạng, phải biết, các ngươi đang ở bí cảnh Hư Không, bảo vật nơi này vô số, phần lớn là đủ loại linh dược thần kỳ, thậm chí thứ chỉ bảo Bổ Thiên Thảo này cũng có, lo gì không có linh dược khôi phục tu vi, ta nghĩ, các vị đã có thể tiến vào, trên người hẳn là một vài đồ bảo vệ bản thân mình, bằng vào đồ vật trong tay các ngươi, hẳn là cũng không có vấn đề gì.

Nghe được lời Chu Thông, ba người biến sắc, giống như có chút khẩn trương, không quyết tuyệt giống như vừa rồi.

Thấy một màn này, nụ cười trên mặt Chu Thông càng thêm ôn hòa hơn, tiếp tục mở miệng.

- Hơn nữa tu vi của ba vị đã tu thành Nguyên Thần, cho dù thật sự ngoài ý muốn, ít nhất còn có Nguyên Thần, bằng vào Nguyên Thần, đạt được linh dược nào đó, khôi phục thân thể cũng không phải việc gì khó, sao phải vì một tin tức mà sớm muộn gì chúng ta cũng biết đi chôn vùi sinh mạng của mình...

- Các ngươi nói tin tức cho chúng ta biết, chúng ta có thể cam đoan không ra tay với các vị nữa, ba vị có thể tự động rời đi, ta cam đoan sẽ không nói ra chuyện ba vị nói cho chúng ta biết tình báo.

- Các ngươi có thể bằng vào pháp bảo trong tay mình, tìm kiếm một ít linh dược có thể khôi phục tu vi, cũng tốt hơn là hy sinh không công ở trong này, chẳng lẽ các ngươi còn tưởng rằng tông môn của các ngươi sẽ quan tâm đến đám các ngươi sao? Sẽ vì các ngươi hôm nay đại nghĩa mà cảm động à? Sẽ không, rất nhanh bọn họ sẽ quên các ngươi, từ nay về sau hoàn toàn biến mắt, có lẽ sẽ khắc hai nét trên bảng ghi chép ở bia đá...

Nói tới đây, biểu tình của ba người đã trở nên vô cùng do dự, giống như còn thật sự lo lắng lời Chu Thông nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận