Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1782: Lời cam kết của Chí Tôn Tinh Thần! (2)

- Chí Tôn Chiến, từ trong thiên kiêu cao cấp nhất giết ra, tranh đoạt hào quang sáng chói nhất, đồng thời, người kia, cũng sẽ phải gánh vác trách nhiệm cuối cùng, phần trách nhiệm này, chí có cường giả mạnh nhất mới có thể gánh vác…

- Không có cái gọi là thất bại, một khi thất bại, vũ trụ này sẽ biến mất không còn hy vọng gì nữa, tất cả mọi thứ, đều đang chờ một người như vậy xuất hiện, sau đó tiếp tục trận chiến chưa hoàn thành kia…

Lời nói của Tinh Linh vô cùng thâm ảo, Vương Song căn bản không biết rốt cuộc nó đang nói cái gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được trong lòng đối phương vô cùng bi quan, giống như có cái gì đó đang đánh một cái.

- Được rồi, nói đến đây thôi, các ngươi nên đi.

Tinh Linh cũng không nói hết, muốn truyền tống hai người Vương Song rời đi,

- Nhớ kỹ, nhất định phải đưa vị thiên kiêu kia đến đây, ta không có thời gian để chờ đợi tiếp nữa.

Lời vừa dứt, thân ảnh hai người Vương Song, Dương Mạt chấn động lắc lư, sau đó biến mất ngay tại chỗ, nhìn thân ảnh hai bọn họ biến mất, phân thân của Tinh Linh cũng chậm rãi tiêu tán, chỉ còn một giọng nói nỉ non vang lên,

- Một kỷ nguyên lại một kỷ nguyên bị hủy diệt, từng vị Chí Tôn chết đi mới đổi lấy được an toàn của vũ trụ, thế nhưng, điều này có thể duy trì được bao lâu, vị kia ở Trung Ương Tinh Vực lại có thể kiên trì được bao lâu…

……

Không gian trước mắt biến mất, đám người Vương Song chỉ cảm thấy bản thân vô cùng hoa mắt, chờ đến khi bọn họ mở mắt lần nữa, đã phát hiện bản thân đang đứng ở trong sơn cốc, trong này còn có ba người Tần Vũ, Tiêu Thần và Lý Vân Cùng, Lâm phó viện trưởng kinh ngạc nhìn bọn họ, dường như không ngờ đám người Vương Song lại ra ngoài nhanh đến như vậy.

- Các ngươi đều thất bại!

Không cần đi điều tra, chỉ cần cảm nhận khí tức trên người bọn họ không có chút biến hóa nào, Lâm phó viện trưởng cũng đã đoán ra được kết quả.

Ba người Lý Vân Cùng, Tiêu Thần, Tần Vũ đều hơi đỏ mắt, vẻ mặt đều không cam tâm, đừng nói đến có sự tán thành của Chí Tôn Tinh Thần, ngay cả đối phương đang ở đâu cũng không biết.

- Xem ra Chí Tôn Tinh Thần là không có duyên với các ngươi, cũng không biết thiên kiêu có thể được đối hương thừa nhận rốt cuộc là nghịch thiên đến mức độ nào nữa…

Lâm phó viện trưởng thở dài, vẻ mặt vô cùng thất vọng, lần này, hắn đều hy vọng trong những người này sẽ có người được Chí Tôn Tinh Thần tán thành, đặc biệt là Vương Song, tư chất nghịch thiên đặc biệt vượt xa những người ngác, ngay cả Vương Song cũng không được đối phương thừa nhận, hắn thật không biết thiên kiêu thế nào mới được đối phương để ở trong mắt!

- Viện trưởng, Chí Tôn Tinh Thần tiền bối có nhờ ta nói với ngài, sau này nếu không phải Chí Tôn Thiên Tài, thì đừng đưa vào nữa.

Vương Song bỗng nhiên nói, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của người khác.

- Cái gì, ngươi nhìn thấy Chí Tôn Tinh Thần!

Nghe vậy, đám người Tần Vũ, Lý Vân cùng, Tiêu Thần đều giật mình, không thể tin nhìn Vương Song.

Ngay cả Lâm phó viện trưởng cũng kinh ngạc, nhìn Vương Song,

- Các ngươi đã đến nơi đó!

Đương nhiên hắn biết không gian kia đặc thù, nếu như không thể tìm được tiết điểm, vậy thì không thể ra ngoài.

- Đúng vậy!

Vương Song gật đầu.

- Sao có thể…

Nghe Vương Song khẳng định như vậy, mấy người trước mắt có chút thất thần, đặc biệt là đám người Tần Vũ, Tiêu Thần và Lý Vân Cùng, bọn họ cứ đi ở trong bầu trời đêm, cái cảm giác cô độc kia dường như muốn bức điên người ta, nếu không phải tâm chí của bọn họ kiên định, e rằng tinh thần đã sụp đổ từ lâu rồi.

Bọn họ dùng tất cả thủ đoạn, cũng không có cách nào, thế nhưng mà, Vương Song lại có để đi đến nơi đó, khiến trong lòng bọn họ sinh ra cảm giác thất bại, chẳng lẽ giữa bọn họ và Vương Song có chênh lệch lớn đến vậy sao!

- Phù, ta hiểu rồi…

Lâm phó viện trưởng nhẹ nhàng hít sâu một hơi, không nói gì nữa, nhìn ba người kia một chút, khẽ lắc đầu,

- Đi thôi, các ngươi sau này hẳn còn có chuyện cần làm.

Lời nói vừa dứt, Lâm phó viện trưởng vung tay lên, hư không trước mắt vặn vẹo, đám người Vương Song lại trở về bên trong Tứ Tượng Đạo Viện…

Trong tòa đại điện vàng óng ở Tứ Tượng Đạo Viện, Lâm phó viện trưởng nhìn mấy người trước mắt, dường như đang muốn sắp xếp lại lời nói.

- Viện trưởng, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?

Đám người Vương Song thấy thế, có chút khó hiểu hỏi, bọn họ rất ít khi nhìn thấy Lâm phó viện trưởng bày ra vẻ mặt này.

- Tiềm Long Uyên cách Tứ Tượng Đạo Viện chừng một trăm ngàn kilomet xuất hiện một số dị biến, bây giờ cần người đi tra rõ tình huống…

Do dự một chút, Lâm viện trưởng mới lên tiếng nói.

- Tiềm Long Uyên

Lần đầu tiên Vương Song nghe đến cái tên này, không khỏi nghi hoặc một chút.

- Tiềm Long Uyên có dị biến!

Những người khác lại hiểu rất rõ về nơi đó, vẻ mặt đều giật mình, đặc biệt là Tần Vũ, sắc mặt có chút khó coi.

- Sao có thể, nơi đó đã không có động tĩnh gì trong vô số năm qua rồi mà, sao đột nhiên lại xuất hiện dị biến!

- Cũng chính vì vậy, cho nên bọn ta mới có chút bận tâm, muốn phái người đi điều tra một chút.

Lâm phó viện trưởng thở dài, sắc mặt có chút khó coi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận