Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1643: Thôn xóm kỳ dị!

- Ha ha, cái này là do thím đặc biệt chuẩn bị cho ngươi!

Nam tử mỉm cười, ghé vào tai nhóc con nói thầm:

- Nhưng mà, tiểu Hạo này, những đứa trẻ khác đã cai sữa lâu rồi, chẳng lẽ ngươi không sợ chúng chê cười sao!

- Cảm ơn Thiết thúc!

Nhóc con một tay tiếp được bình đá, cái đầu nhỏ thò vào trong uống một ngụm rồi lấy đầu ra, khóe miệng vẫn còn đọng lại vệt sữa trắng như tuyết.

- Không sao, ta sẽ không để bọn họ nhìn thấy!

Nhóc con vô cùng tự tin nói, đôi mắt đen như hai viên đá quý, khiến mọi người đều bật cười.

- Tiểu tử A Long này cũng không biết gặp phải chuyện gì, có gặp được bảo vật hay không không quan trong, nhưng nhất định đừng xảy ra chuyện không may!

Sau khi mọi người cười xong, lão giả nghiêm trọng nói.

- Trưởng thôn yên tâm, Thạch Long có tu vi tương đương ngươi, lại sinh sống ở Thập Vạn Đại Sơn lâu như vậy, hắn biết nên làm thế nào.

Nam tử cao lớn được gọi là Thiết thúc lên tiếng an ủi.

- Hơn nữa, hắn còn mang theo đội săn cường đại nhất Thạch Thôn chúng ta, cho dù có gặp phải nguy hiểm cũng có thể đối phó.

Trưởng thôn nghe vậy thì trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn về phía mọi người cười khổ:

- Ôi, khắp nơi trong Thập Vạn Đại Sơn đều là nguy hiểm, các loại yêu thú hoành hành, tu vi của Thạch Long bọn họ chỉ mới đạt đến cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, ở nơi này, loại tu vi đó trong mắt những yêu thú chẳng khác gì bánh bao nhân thịt.

- Thôn trưởng gia gia, hay để ta đi xem tình huống ở chỗ Long thúc một chút…

Nhóc con đột nhiên chớp mắt, lên tiếng xung phong nhận việc.

- Không được!

Trưởng thôn và Thiết thúc đồng thanh nói, lời nói dứt khoát khiến nhóc con hơi ủ rũ.

Vương Song cùng Dương Mạt ở đằng xa nghe bọn họ nói chuyện, vẻ mặt thay đổi, bọn họ cuối cùng đã biết nơi này có tên là gì.

- Thập Vạn Đại Sơn, cái tên thực sự rất thích hợp.

Vương Song lẩm bẩm một mình. Nơi này có hơn trăm ngàn ngọn nói, chẳng trách có nhiều yêu thú đáng sợ như vậy.

Ở cổng thôn, một nhân ảnh từ xa lảo đảo chạy tới, còn chưa tới gần đã lớn tiếng kêu cứu:

- Trưởng thôn, không hay rồi, đám người Long ca bị người của Phong Thôn đả thương, hiện giờ đang bị bao vây!

- Cái gì, người của Phong Thôn lại dám ngang ngược như thế!

Mọi người nghe vậy đều giận dữ.

- Đi, đi cứu bọn A Long!

Rất nhiều đại hán mang thạch đao, thạch côn, chuẩn bị đi cứu người.

- Sao lại như vậy, những người Phong Thôn sao lại có thể ra tay với đám người A Long!

Lão giả nghe vậy không hề kích động mà cẩn thận dò hỏi.

- Long Ca bọn họ vô tình lấy được được một túi dị bảo, đúng lúc đó thì bị người của Phong Thôn phát hiện ra, cho nên...

Nam tử chạy đi cầu viện nhanh chóng trả lời.

- Dị bảo!

Trưởng thôn nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, trầm ngâm một lát, rồi lại trầm giọng nói:

- Các ngươi cứ chờ một chút trước đã, ta trở về thôn lấy bảo vật gia truyền của Thạch Thôn tới.

Nói rồi hắn xoay người rời đi, về tới bên trong thôn, ánh mắt những người khác đều sáng lên, im lặng chờ đợi.

Chỉ có nhóc con là không chịu ngồi yên, hết nhìn trái lại nhìn phải, leo lên leo xuống, thậm chí leo tận lên cây liễu ở cổng thôn, cây liễu đen kịt một mảng, giống như bị sét đánh, trên cây chỉ có đúng hai cành liễu.

Nhóc con chơi đu dây bằng hai cành liễu đó, đúng thời điểm thôn trưởng trở về, thấy được cảnh này thì không khỏi hoảng sợ.

- Hạo nhi, không được vô lễ với Thủ Hộ Giả!

Trưởng thôn hét lớn một tiếng, vội vàng tiến lên bế nhóc con đang treo trên cành liễu xuống.

- Thủ Hộ Giả đại nhân, đứa nhóc này không hiểu chuyện, hy vọng người không trách tội hắn!

Lão trưởng thôn kéo nhóc con xuống, vẻ mặt thành kính mà nhìn cây liễu già.

Hai cành của cây liễu già tung bay theo gió, không có chút phản ứng nào.

- Hì hì, trưởng thôn gia gia, người xem đi, Thủ Hộ Giả sẽ không tức giận đâu!

Đứa nhỏ cười nói hì hì, trốn ở phía sau một trán hán vụng trộm lè lưỡi.

- Ngươi đúng là bướng bỉnh, may mà Thủ Hộ Giả không tính toán với ngươi...

Trưởng thôn lắc đầu, không nói gì nữa.

- Thạch Thiết, người và vài người nữa ở lại nhà, bảo vệ lão nhân và hài tử, những người khác thì đi theo ta.

- Thôn trưởng phải cẩn thận, thủ lĩnh Phong Thôn không dễ đối phó đâu.

Thạch Thiết nghe thế cũng không phản bác, thôn trưởng rời đi thì trong nhà đúng thật là cần người trông coi.

- Nhớ kỹ, đừng cho tiểu tử kia chạy lung tung, thay ta trông chừng hắn!

Thôn trưởng gật đầu dặn dò.

- Trưởng thôn gia gia yên tâm đi, ta ở nhà nhất định sẽ ngoan ngoãn, nhất định sẽ không chạy lung tung!

Nhóc con nghe vậy thì dùng đôi tay nhỏ vỗ vào ngực mình, một đứa nhóc cũng làm động tác của người lớn, trông rất buồn cười.

Mọi người nhìn thấy thì đều thấp giọng nở nụ cười:

- Ngươi nói như vậy thì ta càng lo lắng, Thạch Thiết, mang tiểu tử này nhốt vào trong phòng, trước lúc ta trở về, không được cho nó ra ngoài!

Trưởng thôn nghiêm mặt nói

- Ha ha, tiểu tử, đây là do thôn trưởng nói nha, ngươi cũng đừng trách ta!

Thạch Thiết nghe vậy, trên mặt nở nụ cười xấu xa, định đi bắt nhóc con, kết quả tên nhóc kia oa oa kêu to rồi chạy vào trong thôn, chuồn mất giống như con lươn vậy

Bạn cần đăng nhập để bình luận