Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 154: Kho quân dụng bỏ hoang (2)

- Cái Giác Tỉnh Giả này đến cùng là vật gì? Vì sao không giống bình thường như thế, để ta lúc là Tiến Hóa Giả cấp bốn mà có thể giết chết một con thú biến dị cấp sáu!

Vương Song ở trong lòng tự lẩm bẩm, hiểu rõ có lẽ khả năng này phải chờ về sau đạt tới trình độ nhất định mới có thể biết được tất cả.

- Hiện tại vẫn là để ta xem một chút kho quân dụng nơi này đến cùng còn đồ vật gì đi!

Vương Song nghĩ tới đây, có chút chờ mong mở mắt ra.

- Tiểu Song, ngươi, tiến hóa đến cấp năm!

Lý Tân có chút hưng phấn mà mở miệng, cấp bậc của Vương Song bọn họ cũng không có dò xét chi nhãn, bởi vậy cũng không có cách nào biết được Vương Song là cấp bao nhiêu, chỉ có thể dựa vào lúc đội phá suy đoán biến. Hiện tại khí thế trên người Vương Song đột nhiên tăng vọt một khoảng lớn, bởi vậy bọn họ mới có thể suy đoán.

- Một tháng, mới miễn cưỡng tiến hóa đến cấp năm, quá chậm!

Vương Song dở khóc dở cười, có chút buồn bực mở miệng.

- Móa, ngươi còn chưa tới cấp năm đã có thể giải quyết một con thú biến dị cấp sáu, dạng này còn không vừa lòng!

- Lý Tân thở một ngụm, biểu thị khinh bỉ Vương Song. Cũng chỉ có hắn dám đối đãi Vương Song như thế.

- Có điều chúng ta lần này vậy mà lại có thương vong, như thế có chút vượt quá tính toán của ta.

Vương Song nhìn bốn người bị thú biến dị giết chết, nhướng mày, trong ánh mắt ngăn không được phẫn nộ, trong mạt thế, mỗi người đều là bảo vật tài phú, nhân khẩu đại biểu mạnh yếu của một thế lực. Nhân khẩu càng nhiều, càng có thể chứng minh thế lực này cường đại, trái lại cũng là như thế.

- Không có cách nào, con thú biến dị kia người nào cũng không nghĩ tới vậy mà lại hung mãnh như vậy!

Chương Nghiệp có chút bất đắc dĩ mở miệng. Lý Tam bên cạnh cũng là một mặt lòng còn sợ hãi, may mắn bản thân vừa rồi không ở chỗ cũ, nếu không chỉ sợ người chết sẽ là mình.

- Đúng, Lân Giáp con thú biến dị này vậy mà cứng rắn như thế, ngay cả vũ khí của ta cũng không phá nổi, nếu không lấy Lân Giáp của nó chế thành hộ giáp, cứ như vậy, người của chúng ta trong quá trình chiến đấu với Zombies không sợ bị làm bị thương.

Hai mắt Vương Song sáng lên, nhìn hình thể to lớn của con hung thú, đưa ra đề nghị khiến mọi người đều hưng phấn.

- Ý kiến hay, cứ như vậy chúng ta cũng có thể yên tâm lớn mật chiến đấu với Zombies!

Lý Tân là người đầu tiên phụ họa, có điều lập tức nhướng mày:

- Nhưng Lân Giáp con thú biến dị này cứng rắn như thế, chúng ta làm sao chia cắt?

- Trước cứ vận chuyển đi đã, thực sự không được, ta tự mình động thủ!

Vương Song nói. Lập tức nhìn một đám người đều đang nhìn mình chằm chằm, phân phó mười mấy người ở bên ngoài trông chừng, những người khác theo Vương Song tiến vào cánh cổng bị cửa sắt lớn đóng lại

"Két "

Một đao của Vương Song mở cửa sắt ra, sau đó cảnh tượng bên trong xuất hiện trước mặt mọi người.

Súng máy hạng nhẹ M95, thức súng bắn tỉa 88, súng tự động M95, những súng ống này đều chỉnh chỉnh tề tề bày ở trong khố phòng, Vương Song nhìn sơ một chút, chí ít đều có gần trăm thanh, một bên khác chất đầy từng rương đạn vàng óng, Vương Song cũng không biết cụ thể có bao nhiêu. Duy nhất không tốt là những vũ khí này đều có chút tổn hại, quá mức cổ xưa, hiện tại trên cơ bản không thế nào sử dụng, cho nên bị để ở chỗ này, là dự định triệt để vứt bỏ chúng nó.

- Khá lắm! Nhiều vũ khí như vậy! Đầy đủ chúng ta đánh một trận đại chiến!

Lý Tân vừa nhìn, vẻ mặt giật mình mở miệng.

- Lần này vấn đề đạn dược của chúng ta tạm thời được giải quyết!

Vương Song cũng mở miệng cười, rất hài lòng với số lượng vũ khí nơi này. Lập tức để cho thủ hạ bắt đầu thanh lý vũ khí ở đây.

Trải qua chỉnh lý, Vương Song bọn họ có một con số cụ thể, mười khẩu súng máy hạng nhẹ M95, mười khẩu thức súng bắn tỉa 88, hai trăm linh ba khẩu súng tự động M95, ba vạn viên đạn!

- Cái này, nơi này lại còn có một cái súng lựu đạn!

Sau đó, Vương Song được thủ hạ thông báo còn có một thanh súng lựu đạn 150 li cũ kỹ, càng vui mừng, đạn pháo bây giờ trong chiến trường mới thật sự là hoàng giả, xem như là bản thân Vương Song, bây giờ tuy trải qua hơn lần tiến hóa, đã không hề e ngại đạn bình thường, nhưng đối mặt với loại trọng pháo có thể một kích phá hủy một ngọn núi ở mấy chục mét kia, cũng tuyệt đối là có thể chạy được bao xa thì chạy.

Gần trăm người đưa toàn bộ vũ khí nơi này vào xe tải, một viên đạn cũng không để lại, lập tức trùng trùng điệp điệp lên đường về.

Mỗi người đều là một mặt vui mừng, bọn họ đều nhìn thấy số lượng đông đảo súng ống này, biết đạn dược của mình chỉ sợ cũng có thể ủng hộ bọn họ làm một cuộc đại chiến. Vừa nghĩ tới bọn họ có thể tùy ý dùng súng bắn nổ đầu Zombies cũng có chút hưng phấn, những người này qua một tháng chiến đấu với Zombies, bây giờ thực chất bên trong cũng đều có một loại khát máu, đối với việc sẽ chết cũng dần dần bắt đầu chết lặng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận