Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 567: Khu bình thường ! (3)

Bà chủ lần nữa lộ ra vẻ mặt tươi cười chào hỏi, nàng cực kỳ tinh mắt, nhìn ra nữ tử này hẳn là làm việc ở một tòa nhà thương mại, đôi tay thon thả trắng nõn, rõ ràng là chưa từng tốn công sức! Mà dạng người như này tiền lương thường rất cao, tương ứng, sức mua cũng mạnh.

Mỹ nữ đi từng bước ưu nhã đi tới, trên tay còn đeo một cái túi màu hồng, vừa mới đến gần, mới phát hiện trong tiệm ngoại trừ bà chủ ra còn có một người, không khỏi liếc qua đánh giá Vương Song một chút, nhìn thấy Vương Song nhặt lên một quả nhìn ngắm rồi lại đặt xuống, lại nhặt lên một quả rồi lại buông xuống, không khỏi lộ ra vẻ khinh miệt, đoán chừng lại là đồ nhà quê nào đó, không có tiền, nhìn thấy giá cả kia đều bị dọa sợ, không biết nên làm sao giữ được thể diện mà đi ra ngoài!

Nữ tử không để ý tới Vương Song, tùy ý nhìn một hồi, chọn năm quả quýt, bốn quả táo, bà chủ mỉm cười tính tiền cho nữ tử.

- Quần, táo, tổng cộng ba cân hai lượng, hai lượng thì miễn đi, hôm nay khai trương có hoạt động, giảm giá hai mươi phần trăm, lấy của mỹ nữ mười hai cân lương thực!

Nghe được lời của bà chủ, Vương Song hơi kinh ngạc ngó đầu qua nhìn, nói:

- Đắt như vậy ? Một cân táo giá tận năm cân lương thực!

- Hừ, mua không nổi thì đừng có đứng ngây ngốc ở đây!

Nghe thấy lời của Vương Song, mỹ nữ hừ lạnh một tiếng, moc ra một tờ lương phiếu giá hai mươi cân. Chẳng qua trên mặt nàng cũng lộ ra vẻ mặt thịt đau, hai mươi cân lương thực này chính là tiền lương bốn ngày của bản thân, chỉ mưa ít hoa quả, trong lòng nàng đều âm thầm đổ máu. Chẳng qua, nàng lại cực kỳ thích ăn hoa quả, cơm thì tình nguyện ăn ít một chút, cũng không muốn ăn ít hoa quả đi, mà táo và quýt đã là thứ rẻ nhất, nàng miễn cưỡng có thể tiếp nhận cái giá này! Ví dụ như nho, nàng thậm chí đều không dám nhìn tới, chắc hẳn đều tính theo từng quả, một quả có giá hai ba cân lương thực, một chùm nho, ước chừng tận mấy cân lương thực, nàng nào có thể mua được!

Mặc dù nàng có chút xem thường Vương Song, nhưng bà chủ thì lại không có chút xem thường nào, ánh mắt nàng rất lợi hại, gặp qua vô số người, nhưng người có được khí chất giống như Vương Song thì gần như không có, bởi vậy, nàng không dám xem thường chút nào, còn là vẻ mặt nhiệt tình nhìn Vương Song, thái độ so với nữ tử còn nhiệt tình hơn, ngay cả lương phiếu mỹ nữ đưa ra đều không có cầm.

- Bỏ đi, hoa quả nơi này của ngươi quả thật chất lượng đúng là không tốt lắm, tùy tiện chọn một ít vậy!

Vương Song không hề tính toán với mỹ nữ, lắc đầu, phát hiện chất lượng những hoa quả này rất bình thường, cũng không chọn lựa nữa, tùy ý chọn mấy loại như ô mai, anh đào, nho, chuối tiêu, mỗi loại lấy một cân, bảo bà chủ đóng gói cho hắn.

Bà chủ nghe vậy, khuôn mặt cũng không tức giận, hoa quả của nàng vốn dĩ chính là những loại người khác bỏ lại, đừng nói nàng, tất cả cửa hàng ở khu bình thường đều như thế, cười “khanh khách”, bà chủ lắc lư thân hình vô cùng đầy đặn của mình tiến lên đóng gói cho Vương Song.

Nhìn thấy Vương Song ngay cả chọn cũng không chọn, mắt đều không nháy mua nhiều hoa quả như vậy, mà chính mình thì vẫn không dám mưa, nàng chỉ vẻn vẻn tính qua một hồi, giá của những hoa quả này trọn vẹn bằng giá hơn một trăm cân lương thực!

- Cái tên này, khẳng định là nghe thấy lời ta nói mới cố ý làm như thế, không có tiền, còn muốn giả vờ! Hắn còn thật sự cho rằng bây giờ vẫn là trước khi mạt thế sao, cân xong chắc chắn không mua, còn có thể lui, nhưng nếu không mua, hắn có thể ra khỏi tiệm hoa quả này hay không mới là vấn đề!

Nữ tử nhìn thấy thái độ của bà chủ đối đãi với hai người bọn họ khác nhau như vậy, trong lòng có chút tức giận nghĩ, nhưng lại có chút không đành lòng đứng dậy, mặc dù nàng khá cao ngạo, nhưng nhìn tiểu tử ngốc như vậy vì một câu của mình mà làm chuyện ngu ngốc, trong lòng nàng cũng khá băn khoăn.

Vương Song không biết, nhưng nàng có thể hiểu rõ có thể mở một tiệm hoa quả ở chỗ này, làm sao lại không có bối cảnh, nếu như cân xong mà không mua, có thể ra khỏi cái tiệm này hay không đều là vấn đề, trước kia cũng từng có người làm như vậy, nhưng kết quả là tứ chi bị người chặt đứt rồi ném ra. Nàng cũng không muốn Vương Song cũng gặp phải kết cục như thế.

- Tổng cộng, một trăm mười ba cân sáu lạng! Sáu lạng thì bỏ đi, giảm hai mươi phần trăm, tính của soái ca chín mươi cân!

Bà chủ cười tới nỗi ba đào trước ngực phập phồng, ngày đầu tiên khai trương đã có một khách hàng lớn như thế, nàng làm sao không cao hứng.

“Hít!”

Mỹ nữ hít một ngụm khí lạnh, đây là sau khi giảm giá hai mươi phần trăm, so với tiền lương một tháng của chính mình còn cao hơn!

“ Lần này để xem ngươi làm cách nào! Còn có thể tiếp tục giả vờ hay không?”

Mỹ nữ ở trong lòng tức giận nghĩ.

- Ta không có lương phiếu!

Quả nhiên, Vương Song nói ra câu đầu tiên đã nói ra câu nói thầm trong lòng của mỹ nữ, khiến nàng không khỏi lộ ra một tia đồng tình với Vương Song, hài tử đáng thương này, vì để làm màu, lòng hư vinh, ngay cả nửa đời sau của mình cũng góp vào, nàng thậm chí dự đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận