Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 970: Vô Danh thua!

Niếp Phong nghĩ như vậy, về phần Vương Song có thể nguy hiểm hay không, hắn không lo lắng chút nào, mười mấy năm trước hắn tận mắt nhìn qua thực lực mạnh mẽ của Vương Song, chỉ sợ còn lợi hại hơn so với phụ thân mình, hiện tại đi ra từ Lăng Vân Quật, có lẽ thực lực nhất định tiến bộ lớn hơn nữa, ở Niếp Phong xem ra, cho dù là Vương Song không phải là đối thủ của Vô Danh, cũng tuyệt đối không xuất hiện nguy hiểm tính mạng.

Vương Song cũng thấy được Niếp Phong, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tình phản ứng với đối phương, hắn hiện tại chính là vô cùng kích động, chỉ cần lại đánh bại Vô Danh, hắn rốt cuộc có thể rời khỏi nơi này, hiện giờ cũng không biết rốt cuộc bên ngoài thế nào, hắn cần phải nhanh chóng rời đi!

Trong đám người, không ít võ giả thần bí đều là khoé miệng mang theo một mạt ý cười nhìn Vương Song, có người có chút kinh ngạc, còn có người còn lại là mang theo vẻ trầm tư, trong đó có một người thoạt nhìn như là một lão giả đốn củi trong mắt lại hiện lên một đạo ánh sáng kỳ lạ, giống như là ẩn chứa thứ gì đó vô hình, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn trắng bệch.

- Không có khả năng, không có khả năng, người kia vậy mà không có trong vận mệnh! Có chuyện gì vậy?

Lão giả thì thào tự nói, khoé miệng cũng tràn ra một vệt máu nhỏ không thể phát hiện, giống như phát hiện chuyện gì đó không thể tưởng tượng được.

Thực lực Vô Danh rốt cục mạnh cỡ nào, Vương Song không biết nhưng hắn cũng hiểu được lúc Kiếm Thánh tiền bối chưa lĩnh ngộ ra Kiếm nhị thập tam, thực lực Vô Danh tuyệt đối mạnh hơn một chút. Từ thực lực đến cấp độ của bọn họ, mỗi một bước tiến lên đều phải hao phí vô số nỗ lực, muốn tăng lên một chút cũng vô cùng gian nan.

Cho nên, cho dù là một chút, cũng đủ để cho Kiếm Thánh trước khi đột phá ôm hối hận cả đời!

Đúng vậy, lúc trước Vương Song đánh bại Kiếm Thánh, nhưng điều này tuyệt đối không có nghĩa là Vương Song cũng có thể đánh bại Vô Danh.

Nhìn Vô Danh ở đối diện, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn, giống như cây tùng vĩnh cửu ở trên núi cao, mặc cho gió thổi vẫn đứng vững, Vương Song hít một hơi thật sâu.

- Nghe nói ngươi am hiểu dùng đao, không biết đao của ngươi ở đâu?

Vô Danh mặc một thân trường sam màu xanh, đơn giản, nhưng lại thể hiện phong độ vô thượng của một đời tông sư.

Vương Song mỉm cười, trong tay áo xuất hiện một thanh trường đao, chính là Phá Nguyệt đao của hắn, trên thân đao hơi cong lóng lánh một tia sáng trắng như tuyết, tựa như một vầng trăng bạc!

- Đao tốt!

Phàm là võ giả nhìn thấy thanh trường đao này đều không khỏi thấp giọng tán thưởng một câu, thanh trường đao này vừa nhìn chính là một loại pháp khí thần binh, mà trong phong vân, năng lực của võ giả ngoại trừ võ công của mình, còn có một bộ phận chính là binh khí, ví dụ như Hỏa Lân Kiếm, Tuyết Ẩm Đao, tuyệt thế hảo kiếm các loại thần binh khác, mỗi một người đều có uy lực kinh người.

Ngón trỏ tay phải Vô Danh và ngón giữa chạm nhau điểm về phía phía anh hùng kiếm ôm trong ngực Kiếm Thần, “Ầm” một tiếng, một thanh trường kiếm giống như quân tử đột nhiên tung vỏ kiếm ra, giống như một con du long rơi vào trong tay Vô Danh!

- Anh hùng kiếm!

Vô Danh vuốt ve thân kiếm, chậm rãi nói.

- Phá Nguyệt đao!

Vương Song thấy thế, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

- Động thủ đi! Một khi ta động thủ, chỉ sợ ngươi không có cơ hội xuất kiếm!

Vô Danh nhìn Vương Song, nghiêm túc nói, Vương Song gật đầu, cũng không cảm thấy đối phương đang kiêu ngạo. Vô Danh thân là Thiên Kiếm, càng là chìa khóa duy nhất mở ra kiếm giới, điều đó đủ để cho bất luận kẻ nào cũng không dám khinh miệt hắn!

Thiên kiếm là gì, “Kiếm được trời phú cho mây mà thể chất là kiếm, cổ đại không có ai có được, được hàng ngàn thanh kiếm khác ngưỡng mộ và tôn thờ như thần”, đây là cảnh giới cao nhất của kiếm đạo. Nếu không phải Kiếm Thánh sáng tạo ra chiêu thức Kiếm Nhị Thập Tam không thuộc về nhân gian này, chỉ sợ không ai là đối thủ của Vô Danh!

Cho dù như thế nhưng Vương Song tin rằng, đợi đến khi Vô Danh có thể đột phá từ Thiên Kiếm chi cảnh tới Vô Thiên Kiếm Cảnh, chỉ sợ lần nữa sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của Kiếm Thánh!

Nhưng tất cả đều không có bất kỳ quan hệ gì với hắn, hiện tại hắn chỉ muốn đánh bại Vô Danh!

- Sinh tử đao, một đao phân sinh tử, một đao cắt âm dương!

Vương Song cuối cùng thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, một đao vung ra, cả người đều biến mất, trong mắt mọi người, tựa như thiên địa trong nháy mắt đều tăm tối.

Một thanh trường đao tản ra màu đen trắng sừng sững trong hư không, toát ra một loại huỷ diệt cường đại, chôn hết chúng sinh trong vô thượng ý cảnh!

Không có đao khí tung hoành, thân đao màu đen trắng thoạt nhìn giống như cỡ trăm trượng, tản mát ra hào quang sáng chói, sau một khắc, bọn họ nhìn thấy thanh trường đao này từ từ hạ xuống, theo trường đao hạ xuống, không gian không ngừng sụp đổ, lộ ra sự hỗn loạn vô tận bên ngoài hư không, giống như một loại nước bùn màu vàng sậm.

- Ầm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận