Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 947: Kiếm Thánh

Vương Song đi tới, không ít người nhìn Vương Song với ánh mắt quái dị, thật sự quần áo hiện đại ở trong mắt của những người khác quá mức kì dị, ánh mắt nhìn Vương Song giống như là đang nhìn một con tinh tinh trong vườn bách thú.

Trước tiên Vương Song đến một cửa hàng bán quần áo, mua năm sáu bộ quần áo, may mắn trong nhẫn chứa đồ của hắn có nhiều vàng, quăng một khối vàng ra, con mắt của chưởng quỹ nhìn chằm chằm.

Thay xong quần áo, Vương Song giống như một công tử cổ đại, nếu như trong tay cầm một cây quạt, cái kia chính là một cổ phong mỹ thiếu niên tiêu chuẩn!

Vương Song nhìn thấy dáng vẻ của mình trong gương, không khỏi mỉm cười, trực tiếp làm cho mấy cô nương nhà lành bước vào cửa hàng quần áo lóa mắt, đôi mắt đẹp không ngừng nhìn hắn, thậm chí còn có người bạo gan hỏi tên và chỗ ở của hắn.

Vương Song giật mình, nhanh chóng rời đi, sau đó đến một tửu lâu lớn nhất, tửu lâu bình thường đều là nơi nghe ngóng tin tức linh hoạt nhất, đủ loại người tề tụ.

Vương Song dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị ngồi xuống cạnh cửa sổ, gọi một bầu rượu, vài đồ nhắm tinh xảo, vừa ăn, vừa nghe mọi người bàn tán.

Đủ thứ tin tức đều truyền vào trong tai Vương Song, có điều đa số đều là một số tin nhàm chán và giang hồ chuyện bịa, không có tin tức Vương Song muốn biết chút nào.

Đúng lúc này, Vương Song nghe được ở một bàn có người thấp giọng bàn tán.

- Haiz, các ngươi có nghe nói không, Cô Độc Thành Chủ của Vô Song Thành khoảng thời gian trước đi Thiên Hạ Hội một chuyến, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

- Sao lại có chuyện đó được, hiện tại Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành là hai Đại Bá Chủ của võ lâm, một nam một bắc, sao có thể có giao lưu với nhau chứ?

Có người nghi hoặc nói.

- Hai đại thế lực bây giờ đều là đang không ngừng tích giữ thực lực, xem ra khoảng cách đến bùng nổ hoàn toàn đã không còn xa, võ lâm lại phải rơi vào tình cảnh rối ren!

Có người nhẹ thở dài.

- Theo ta thấy, cho dù thật sự đánh nhau, theo ta thấy, vẫn là Vô Song Thành thắng lớn, kiếm pháp của Cô Độc thành chủ thiên hạ vô song, còn có tuyệt thế thần binh như Vô Song Kiếm, Thiên Hạ Hội sao có thể là đối thủ của Vô Song Thành!

Đây là một người ủng hộ trung thành của Vô Song Thành.

- Cũng chưa chắc, Hùng Bá có ba vị đệ tử thiên tư tuyệt thế, mỗi người đều là cao thủ đỉnh cao có thể trấn thủ một phương, hơn nữa Tam Phân Thần Chỉ của Hùng Bá bây giờ ta nghe nói đã đại công cáo thành, cho dù là Vô Song Thành cũng đánh không lại!

- Chậc chậc, nếu Kiếm Thánh của Vô Song Thành còn ở đây, vậy thì ta tin Vô Song Thành sẽ là người chiến thắng, đáng tiếc, bây giờ trên giang hồ sớm đã không còn tin tức của Kiếm Thánh.

Có người nghĩ đến Kiến Thánh năm đó có thể cùng Võ Lâm Thần Thoại tranh phong, nếu vị này vẫn còn sống, Hùng Bá gì chứ, chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết.

- ...

Sắc mặt Vương Song hờ hững, bắt đầu từ say sưa ngon thích thú đến nghi hoặc, lại từ nghi hoặc đến kinh ngạc, hiện tại thì trở nên vô cùng hờ hững, thậm chí còn có một chút mờ mịt, từ trong miệng mọi người, hắn theo thời gian hiểu rõ bản thân rốt cuộc ở Lăng Vân Quật bao lâu, mười sáu năm!

Mười sáu năm đó, ánh mắt Vương Song có chút mờ mịt, bản thân hắn cả đời này cũng chỉ có hai mươi tuổi, không ngờ tới mình ở trong Lăng Vân Quật đến mười sáu năm, nghĩ đến thành phố Giang Nam, nhớ đến người nhà, trải qua thời gian dài như vậy không biết bọn họ có còn ổn hay không, thế cục bên ngoài trở nên như thế nào!

Ở trong động bảy ngày, ngoài đời đã ngàn năm.

Vương Song cảm giác tất cả những chuyện này giống như là ông trời đang trêu đùa hắn, Vương Song không biết mình làm sao rời khỏi, thậm chí không biết mình hiện tại ở đâu!

Ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài, Vương Song trở nên thất thần, tự lẩm bẩm.

- Đồ khốn, ta quay về! Quay về, quay về! Cái nhiệm vụ chó chết này, lão tử không làm nữa!

Vương Song điên cuồng rống to trong lòng.

- Thành công hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời khỏi!

Lúc này, này âm thanh quen thuộc vang lên lần nữa, dường như cảm nhận được sự phẫn nộ trong nội tâm của Vương Song, ngữ khí của âm thành này cũng hoà hoãn lại.

"Tinh Hà Bí Cảnh, thời gian trôi qua khác với thế giới bên ngoài, có thể trải qua ở đây một trăm năm, ở thế giới bên ngoài chỉ là một cái chớp mắt!"

Nghe vậy, sắc mặt phẫn nộ của Vương Song hơi dừng một chút, hoài nghi thấp giọng hỏi:

- Thật sao?

Nếu như thời gian trôi qua không giống nhau, mình không cần lo lắng.

Hắn có tra hỏi cũng không có được phản ứng gì, Vương Song cũng là đã quen với sự thần bí của đối phương, có được một câu trả lời chắc chắn như thế này, hắn đã cảm thấy hài lòng.

- Tiểu huynh đệ, ngươi làm sao vậy?

Lúc này, một âm thanh từ bên tai Vương Song vang lên, Vương Song nhìn đại hán trước mặt, vô cùng khôi ngô, dáng vẻ giang hồ thổ hào, hai bàn tay to giống như là một chiếc quạt hương bồ khổng lồ.

Lúc này, đại hán này đang lo lắng nhìn mình.

Vương Song lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã ra đến đường lớn ngoài thành, mà sau lưng đại hán có không ít xe ngựa, có xe còn chứa một số hàng hóa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận