Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 794: Nhất quyền (3)

- Không cần, lời Vương Song ta nói ra, giội nước ra ngoài, chưa từng thay đổi!

Vương Song lạnh giọng nói.

Ầm!

Giống như sấm sét giữa trời quang, trong đầu đám người Tôn Khiếu giống như có một quả bom nổ tung, nổ tứ tán tung bay. Bọn họ trợn mắt hốc mồm nhìn thân ảnh bình thản của Vương Song trong lòng không tự chủ xuất hiện sự hoảng sợ.

Cái tên Vương Song này, đám người Tôn Khiếu cũng biết, không chỉ có biết, càng bội phục, trừ thân phận chi phối căn cứ địa Thành phố Giang Nam, là đệ nhất cường giả Thành phố Giang Nam, không, không phải là Thành phố Giang Nam, hẳn là đệ nhất cường giả đứng đầu toàn bộ tỉnh Đông Sơn, hiện tại cụ thể mạnh cỡ nào, không ai rõ ràng cả!

Xưng hào này cho dù thủ lĩnh của bọn họ nhìn thấy cũng phải vô cùng cẩn thận, trước khi đến, Tôn Khiếu cũng không sợ cái gì chỉ sợ bị mấy cường giả kinh khủng nhất căn cứ địa Thành phố Giang Nam để mắt tới, đừng thấy hắn ăn nói cường ngạnh, trên thực tế đối với căn cứ địa Thành phố Giang Nam, trong lòng hắn mười hai vạn phần kiêng kị.

Ai có thể nghĩ đến, bây giờ bọn hắn đúng lúc bị đại boss lớn nhất căn cứ địa Thành phố Giang Nam chặn đầu chứ Bọn họ cũng không nghi ngờ Vương Song là giả mạo, ở Thành phố Giang Nam, có thực lực nhất giai, còn dám giả mạo Vương Song, bọn họ thật hoài nghi người này chính là đầu óc không bình thường!

- Thì thì ra là Vương thành chủ!

Cho dù Tôn Khiếu khôn khéo, nghe thấy lời của Vương Song cũng nháy mắt cà lăm, nói nửa ngày, miễn cưỡng mới phun ra được mấy chữ.

Mà đám người Lâm Thiên Nam cũng vô cùng chấn động, cảm giác tâm trạng mình giống như Xe Cáp Treo, thay đổi rất nhanh, vô cùng kích thích, vốn dĩ cho rằng bản thân bị tóm lại, ai có thể nghĩ tới cường giả nhất giai của Thành phố Giang Nam tiến đến, cho bọn hắn hi vọng, nhưng dưới sự công kích ngôn ngữ của Tôn Khiếu, bọn họ lâm vào thế tuyệt vọng, đến bây giờ, Vương Song nói ra thân phận của mình, bọn họ lại nhìn thấy vô tận ánh sáng.

- Một đám rác rưởi, còn dám giương oai ở địa bàn của ta!

Vương Song lắc đầu, một tay vươn ra, trực tiếp một quyền rơi xuống, mảnh không gian này dường như cũng bạo động theo, một ngọn hỏa diễm to khoảng mười bàn tay xuất hiện, trên đó thiêu đốt lên một ngọn hỏa diễm màu vàng sẫm, ầm vang một tiếng rơi từ trên không xuống, giống như đập muỗi, tiện tay chụp chết bọn hắn.

Nhìn thấy nhất chưởng khủng bố này, đám người Tôn Khiếu hoảng sợ vỡ mật, không chút do dự, cánh sau lưng bỗng nhiên phát ra một tia sáng màu đen kinh người, trực tiếp xé rách không khí, bay về nơi xa.

Những người còn lại bị một chưởng này dọa sợ mất mật, muốn chạy trốn, lại cảm thấy không gian xung quanh đều bị trói chặt, thân thể không thể di chuyển.

- Thực lực của thủ lĩnh căn cứ địa Thành phố Giang Nam sao lại mạnh như vậy!

Trong đầu bọn họ không khỏi hiển hiện một vẻ tuyệt vọng, một chưởng này, như thần linh chi thủ, phá hủy tất cả lòng can đảm, dũng khí cùng lòng tin của bọn họ, đối mặt với nhất kích này, dường như bọn họ chỉ có thể chờ chết chứ không còn cách nào khác!

Cự Chưởng nháy mắt rơi xuống, ở giữa đột nhiên xuất hiện một cái động lớn, đúng lúc không thương tổn đến đám người Lâm Thiên Nam.

- Ầm.

Mặt đất rung mạnh, trên mặt đất xuất hiện một hố nhỏ cự đại, một chiếc đài hình tròn dựng lên, phía trên là đám người Lâm Thiên Nam, mặt đất vỡ ra cái khe to lớn, giống như mạng nhện kéo dài về nơi xa.

Những người khác của khu vực Trung Vân đều hóa thành bột phấn, dưới một chưởng này, cho dù bọn họ là cường giả nhất giai cũng khó thoát khỏi cái chết, chớ nói chi bọn họ mạnh nhất cũng chỉ là Tiến Hóa Giả cấp chín!

Vương Song thu một chưởng này lại, nhìn Tôn Khiếu phía xa trên bầu trời đã trở thành một điểm đen, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai.

Một đạo Tinh Thần Lực hình thành mũi tên dài vô hình xuất hiện, “vút” một tiếng xé rách trường không, như thiểm điện lao về phía Tôn Khiếu bay đi.

- A…

Trong lúc mơ hồ, một tiếng hét vô cùng thê lương thảm thiết từ đằng xa truyền đến khiến cho đám người Lâm Thiên Nam không khỏi rùng mình một cái, lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vương Song.

- Ha ha, lưu hắn một cái mạng, để hắn qua nói cho thủ lĩnh của bọn hắn, căn cứ địa Thành phố Giang Nam, không phải ai đều có thể đến!

Vương Song cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Nam:

- Vị này chắc là Tiến sĩ Lâm nhỉ...

- Thành chủ, Lão Từ bị thương nặng, ngươi có thể cứu hắn trước không!

Nhưng mà, Vương Song còn chưa nói hết, đã bị Lâm Thiên Nam trực tiếp cắt ngang, thấy Lâm Thiên Nam có chút lo lắng, thần sắc khẩn trương, Vương Song không nhiều lời, nhìn về phía Từ Minh Khoa đang hấp hối.

- Lúc trước hắn bị thương nặng, lại cưỡng đề thăng lực lượng chiến đấu của mình, bây giờ sinh mệnh lực gần như tiêu hao sạch sẽ, muốn sống sót, rất khó!

Vương Song chỉ quét mắt một vòng, nhất thời tình huống liên quan tới Từ Minh Khoa đều hiểu rõ mồm một.

Nghe vậy, thân thể Lâm Thiên Nam chấn động, vẫn không có cách nào sao, nhìn thấy lão bằng hữu của mình vì họ mà chết đi, hắn vô cùng đau đớn. Nhưng con ngươi của Trầm Đình bên cạnh đảo một vòng, từ lời của Vương Song phát giác được điều gì vội vàng mở miệng hỏi:

- Vương thành chủ, ngươi nói rất khó, nhưng không phải không có cách, không phải vẫn có cách sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận