Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1672: Trận chiến thứ hai! (2)

- Ngăn cản cho ta!

Dương Mạt thấy thế, sắc mặt biến đổi, một tiếng rống giận, Hoàng Kim Thần Kích trong tay hóa thành một tia chớp màu vàng, giống như một chùm sáng trong đêm tối, trực tiếp va chạm với con man long màu đen này.

Một vàng một đen va chạm với nhau, một mình Dương Mạt ngăn cản một kích này, ai ngờ con Man long màu đen này lại bộc phát hai luồng sức mạnh, đợt này lợi hại hơn đợt kia, sức mạnh cuồng bạo giống như sóng lớn phá hủy hết tất cả, công kích của Dương Mạt trực tiếp bị phá hủy, thân ảnh của hắn bị một kích này bao phủ!

Nhìn thấy thân ảnh Dương Mạt bị màu đen nuốt chửng, rất nhiều người xung quanh đều kinh ngạc.

- Thua rồi, thiên kiêu Tây Tinh Vực chung quy vẫn bại trong tay thiên kiêu ở Đông Tinh Vực chúng ta!

- Ta đã nói rồi, u Dương Thiên nhất định có thể giành được thắng lợi cuối cùng!

Rất nhiều người đang bàn tán sôi nổi.

Nhưng thần sắc của u Dương Thiên vẫn nghiêm túc, hắn nhìn khu vực trước mắt bị công kích của mình bao phủ, mơ hồ nhận thấy được một cỗ năng lượng đáng sợ đang hội tụ.

- Không được!

Bỗng nhiên sắc mặt của hắn biến đổi, ánh sáng màu đen đầy trời biến mất, một chùm kích quang màu vàng giống như mặt trời mọc, ánh sáng nguyên thuỷ chiếu sáng hết tất cả, đại kích màu vàng xuyên qua hư không, khi u Dương Thiên còn chưa kịp phản ứng thì có một tiếng “Phốc” xuyên qua!

- A!

u Dương Thiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị Hoàng Kim Thần Kích xuyên qua, đóng đinh trên mặt đất. May mắn một kích này chỉ là xuyên qua bụng u Dương Thiên, nếu rơi vào đỉnh đầu, chỉ sợ u Dương Thiên sắp đi đầu thai.

Bị sự thay đổi đột ngột làm cho kinh ngạc, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn một màn này, cảm thấy có chút khó tin.

- Đây, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Có người lắp bắp mở miệng.

Sau một khắc, thân ảnh Dương Mạt xuất hiện, trên thân thể là máu tươi đầm đìa nhưng Dương Mạt cũng không thèm để ý, từng đạo ánh sáng xanh lóe ra trên thân thể hắn, miệng vết thương nhanh chóng biến mất, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua.

Khí thế của hắn cũng không ngừng tăng lên, ánh mắt của hắn khép hờ, tựa như lâm vào trong lĩnh ngộ nào đó.

Nhưng không bao lâu, hắn mở mắt ra, trong mắt hiện lên một nụ cười, lập tức tiến lên, vung tay lên thu về Hoàng Kim Thần Kích đã đóng đinh u Dương Thiên trên mặt đất.

Hoàng Kim Thần Kích biến mất, u Dương Thiên đột nhiên đứng lên, nhanh chóng lấy ra một gốc linh dược phát ra dao động mạnh mẽ, giống như trâu nhai hoa mẫu đơn trực tiếp nuốt nó vào trong miệng.

Linh dược vào bụng, vết thương trên người u Dương Thiên dần biến mất, nhưng một cỗ lực lượng cực kỳ sắc bén vẫn tùy ý huỷ diệt trong cơ thể hắn, làm cho u Dương Thiên một phần trăm thực lực đều không thể phát huy!

- Ta thua!

u Dương Thiên nhìn Dương Mạt, tâm phục khẩu phục nói.

Hắn biết Dương Mạt hạ thủ lưu tình, nếu không một kích vừa rồi sẽ đánh vào đầu của mình.

Những người khác nghe vậy, đều kinh ngạc, ngay cả u Dương Thiên cũng thừa nhận mình bại trận.

- Nhưng thiên kiêu ở Đông Tinh Vực ta rất nhiều, ngươi cũng đừng quá đắc ý, có thể đánh bại ta không có nghĩa là các ngươi có thể tung hoành ở Đại Tần đế quốc, thiên kiêu chân chính lợi hại lại càng không, nếu như các ngươi gặp phải, tất nhiên sẽ thua!

u Dương Thiên trầm giọng nói, nói xong, cũng không thèm nhìn mọi người xung quanh, trực tiếp hóa thành một chùm sáng cầu vồng bay về phía xa.

u Dương Thiên đi rồi, tất cả mọi người xung quanh đều là ánh mắt phức tạp nhìn một màn này, trong lòng đều biết tiếp theo mảnh đất này sẽ rất náo nhiệt, liên tiếp đánh bại hai gã thiên kiêu của Đông Tinh Vực, hai người Tây Tinh Vực kế tiếp phải đối mặt tuyệt đối sẽ là đối thủ đáng sợ hơn, bọn họ đều muốn biết, Vương Song và Dương Mạt có thể đi tới tình trạng nào!

Họ sẽ chờ xem liệu hai người này có thể tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước, đánh bại một thiên kiêu của Đông Tinh Vực hùng mạnh hay không, hay là sẽ bị vùi dập thành cát bụi, ngăn cản bước chân của bọn họ.

Tất cả mọi người đều rời đi nhưng kết quả của trận chiến này rất nhanh truyền khắp vô số dặm. Thiên kiêu Man tộc u Dương Thiên thảm bại trong tay Dương Mạt, lại còn bị hắn đóng đinh trên mặt đất. Đối với rất nhiều thiên kiêu Đông Tinh Vực mà nói, đây không phải là muốn đóng đinh u Dương Thiên trên mặt đất, mà là muốn đóng đinh tất cả thiên kiêu của Đông Tinh Vực trên mặt đất, đối với bọn họ mà nói, đây chính là một sỉ nhục không thể chấp nhận được.

- Đáng chết, thật sự là kiêu ngạo mà, cho rằng Đông Tinh Vực ta không có người sao!

Một bộ lạc mênh mông rộng lớn vô tận, một đạo thân ảnh lạnh lùng nói, mang theo khí tức cực kỳ khủng bố, lời nói của hắn phát ra, các ngọn núi xung quanh đều dồn dập sụp đổ, tựa như không thể chịu nổi khí tức của người này.

Không chỉ nơi này, mà nhiều địa phương, các nhân vật khí thế cường đại đều lên tiếng, lời nói cực kỳ lạnh lùng, bọn họ thân là thiên kiêu của Đông Tinh Vực, nếu ngay cả hai thiên kiêu Tây Tinh Vực cũng không thắng được, còn có mặt mũi gì ở Đông Tinh Vực hành tẩu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận