Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2401: Trớ Chú Chi Tinh (2)

Vương Song có chút thất vọng, đang muốn rời đi, bỗng nhiên, bên ngoài loạn cả lên, lần lượt từng khí thế mạnh mẽ hướng về nơi này.

- Người không có phận sự, đều cút ngay cho bản cô nãi nãi.

Một tiếng hét vang lên, lời nói hết sức ngang ngược, trên mặt vô số người cũng hiện lên vẻ kinh hoảng, giống như thấy được một đầu hung thú viễn cổ đánh tới.

- Tiểu công chúa Dạ Phi Yên, chạy mau, lần trước hai tên Tôn Giả hơi chậm một bước, cũng bị nàng mạnh mẽ đánh chết!

Có người kinh hô một tiếng, giống như mèo bị đạp đuôi.

Trong nháy mắt, bên trong Thiên Chú Các rộn ràng náo nhiệt trống rỗng một mảnh, Vương Song mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không nguyện ý gây chuyện thị, muốn rời khỏi.

- Được rồi, chúng ta là tới mua đồ, cần gì ngang ngược như vậy....

Một thanh âm bất đắc dĩ vang lên, làm Vương Song đang muốn bước ra trong nháy mắt dừng lại, giống như bị thiên lôi đánh trúng, chậm rãi quay đầu nhìn qua.

Theo ánh mắt hắn, mười mấy bóng người chậm rãi xuất hiện ở bên trong Thiên Chú Các, dẫn đầu là hai người, một cô gái cực kỳ xinh đẹp, giống như trăng sáng trên trời, tỏa ra ánh sáng lung linh, mỗi một sợi tóc đều chớp động quang mang kim sắc.

Dung nhan tuyệt sắc, băng cơ ngọc cốt, cả người siêu nhiên tại thế, tu vi của nàng cũng cường hoành đến cực hạn, cảnh giới Thánh Giả, đó có thể thấy được tuổi của nàng cũng không lớn.

Có điều nữ nhân này có một điểm không tốt chính là hình như cực kỳ ngang ngược, giống như tất cả mọi người trong thiên hạ phải thần phục với nàng, không được vi phạm ý nguyện của nàng!

Đương nhiên, Vương Song cũng không thèm để ý đối phương, hắn thật sự rung động là một thân ảnh khác bên cạnh cô gái, đó là một nam tử, phong thần tuấn dật, cả người cũng tràn ngập một cỗ khí tức siêu nhiên thế giới, tựa như trích tiên.

Mỗi người nhìn thấy người của đối phương trong óc chỉ có một suy nghĩ, đó là cường đại, cực kỳ cường đại, giống như một tôn Tiên Vương đứng ngạo nghễ cửu thiên!

Vương Song khiếp sợ không phải là đối phương cường đại, mà là thân phận của đối phương.... Thạch Hạo!

Thân ảnh này rõ ràng là Thạch hạo bị Trớ Chú Chi Chủ bắt đi.

Vương Song đã từng tưởng tượng qua rất nhiều cảnh hắn và Thạch Hạo gặp mặt, nhưng đánh chết hắn cũng sẽ không nghĩ tới vậy mà sẽ ở dưới cảnh tượng thế này, đột ngột như thế.

Trong lòng hắn mừng như điên, đây được coi là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, được đến không mất chút công phu.

Có điều, trong mơ hồ, trong lòng Vương Song bỗng nhiên phát giác được không đúng, hắn cưỡng ép nhịn xuống nội tâm kích động của bản thân, dự định quan sát đối phương một chút.

Lúc này, nữ tử nghe được lời Thạch Hạo nói, trong mắt lóe lên một tia không muốn xa rời, ngữ khí trong nháy mắt ôn hòa.

- Được, Yên Nhi đều nghe sư huynh.

Lúc này, bên trong Thiên Chú Các bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, cung kính nhìn đám người tiến vào.

- Đoan Mộc Kỳ gặp qua hai vị đạo hữu!

- Đoan Mộc tiền bối, lần này lại làm phiền ngài.

Thạch Hạo mỉm cười, ôm quyền hành lễ nói, thái độ rất ôn hòa, không có cao cao tại thượng, nhưng chính loại biểu hiện này, làm trong lòng Vương Song ở xa bỗng nhiên dâng lên một cảm giác quái dị.

- Ha ha, Thạch đạo hữu nói gì vậy, toà cửa hàng này lúc đầu chính là sản nghiệp của tôn sư.

Đoan Mộc Kỳ cười nói.

Cách đó không xa, Vương Song giật mình, tôn sư? Sư phụ của Thạch Hạo không phải là Liễu Thần sao?

Kích động trong lòng hắn từ từ tỉnh táo lại, dâng lên từng tia bất an.

Lúc này, nữ tử bên cạnh Thạch Hạo nhìn bốn phía, thấy được Vương Song, phát hiện vẫn còn có người ở chỗ này, không khỏi giận dữ.

- Làm càn, nhìn thấy bản tiểu thư đến lại còn không lăn!

Nữ tử này hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời, trực tiếp động thủ, một bàn tay đưa ra, toàn thân ngưng tụ vô số phù văn, mạnh mẽ rơi về phía Vương Song.

Nhìn thấy nữ tử ngang ngược như thế, Vương Song biến sắc, hắn đương nhiên sẽ không lo lắng một kích này sẽ tạo thành thương tổn đối với mình hay không, dù cho đứng đấy bất động, đối phương cũng đừng hòng thương tổn tới mình, nhưng nếu như thế, thân phận của hắn trong nháy mắt sẽ bị bại lộ, đây là Dị Vực, bản thân bại lộ thân phận tương đương tự chịu diệt vong!

Phản kích không được, không phản kích cũng không được, Vương Song trong lúc nhất thời lâm vào cảnh lưỡng nan, nhìn một chưởng này cách mình càng ngày càng gần, trong lòng Vương Song dâng lên vẻ sát ý, tất nhiên cho dù mình thế nào cũng phải bại lộ, vậy thì trực tiếp giết chết đối phương là được.

"Ầm."

Bỗng nhiên, một va chạm kịch liệt vang lên, một bên khác, Thạch Hạo bỗng nhiên xuất thủ, vươn tay ra, một cỗ khí tức vô thượng tràn ngập, trong nháy mắt ngăn cản công kích của nữ tử, vô hình trừ khử.

- Sư huynh!

Nữ tử thấy thế, có chút không hiểu nhìn Thạch Hạo.

- Đến lúc ngươi nên sửa cái tính tình này một chút, hơi một tí là giết người, tiếp tục như vậy, ai dám đến gần ngươi!

Thạch Hạo chau mày, ngữ khí trầm thấp mở miệng.

Nghe vậy, giống như nghĩ tới điều gì, trong mắt nữ tử lóe lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, giống gà con mổ thóc gật đầu:

- Ta đều nghe sư huynh, sư huynh nói cái gì cũng đúng.

Nói xong, nhìn thoáng qua Vương Song, hừ lạnh một tiếng:

- Xem như vận khí ngươi tốt, có sư huynh nói thay ngươi, còn chưa cút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận