Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1827: Tốc Độ Cực Hạn! (3)

Trong đầu Vương Song nghĩ tới những thứ này, trong mắt cũng hiện lên một tia kính nể, vị lão tổ này, nhất định là một người đặc biệt! Chỉ là đến tột cùng đối phương đã lĩnh ngộ được pháp lực gì, Vương Song cũng không nắm rõ, e là chỉ có đệ tử nòng cốt của Phong Vũ Môn mới biết được!

Vương Song vô cùng muốn biết, Phong Vân Vô Kỵ có biết pháp lực kia hay không!

Phong Vân Vô Kỵ tiến lên, đến trước mặt đối phương thì dừng lại, một thân áo trắng bị gió thổi bay, nhìn trông vô cùng phóng khoáng.

- Phong Vân Vô Kỵ!

Lời nói của Phong Vân Vô Kỵ vô cùng đơn giản, chỉ đưa ra một cái tên.

- Mạc Lạc!

Nam tử đối diện miệng cười toe toét, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.

- Nói thật, gặp được ta, chính là bất hạnh của ngươi!

Mạc Lạc cười khẽ một tiếng, không hề vội vã ra tay, giống như đang nói chuyện phiếm cùng lão bằng hữu.

- Câu nói này, ta cũng muốn tặng cho ngươi!

Giọng điệu Phong Vân Vô Kỵ vẫn vô cùng lạnh lùng.

- Mặc dù ta không có sức mạnh thể lực như Tháp Hùng, nhưng mà, ta lại là có một chỗ mạnh hơn hắn...

- Chết!

Còn chưa đợi đến khi hắn nói xong, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ đã lóe lên hào quang óng ánh, bóng dáng giống như tia chớp đánh về phía trước, nguyên lực hóa thành từng hạt mưa trong tay hắn!

Bên trong hạt mưa, ẩn chứa một tia sức mạnh hủy diệt, giống như từng cây gai nhọn, xuyên thấu cơ thể Mạc Lạc...

- Hả?

Phong Vân Vô Kỵ giật mình, nhìn bóng dáng đối phương giống như bọt biển tiêu tan, trong miện hắn bật thốt hai chữ:

- Tàn ảnh!

- Ha ha, nóng lòng như thế làm gì, ta còn chưa nói cho ngươi biết điểm mạnh nhất của ta chính là tốc độ!

Xung quanh Phong Vân Vô Kỵ vang lên từng đợt âm thanh, từ bốn phương tám hướng vọng lại, căn bản không biết là phát ra ở nơi nào.

Không gian xung quanh không có ai, trên mặt sân chỉ có duy nhất Phong Vân Vô Kỵ, ngay cả Mạc Lạc cũng giống như biến mất vào hư không.

- Tốc độ của hắn!

Vương Song hít vào một hơi thật sâu, trong mắt dâng lên ánh tím, mơ hồ, nhìn thấy một cuộc đời, bóng dáng Mạc Lạc giống như ánh chớp, đi lại bên trong không gian, giống như là khách đi đường, Vương Song chưa từng nghĩ tới loại tốc độ này vậy mà lại xuất hiện trên người hắn, dù cho có là Tinh Chủ cũng không bì kịp!

Tất cả mọi người đều sáng tỏ năng lực của đối phương, lại là tốc độ, trong chiến đấu, mấy yếu tố quan trọng nhất chính là sức mạnh, tốc độ, trong đó tốc độ thậm chí còn quan trọng hơn so với sức mạnh, tục ngữ có nói, pháp lực trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không thể phá giải, tốc độ nhanh đến cực hạn, vậy thì gần như có thể coi là bất bại, bởi vì không ai có thể làm ngươi bị thương, chỉ có thể là ngươi tấn công đối phương còn đối phương lại không cách nào tấn công được ngươi!

Hơn nữa, tốc độ nhanh đến cực hạn, một khi tấn công, lực tấn công tạo ra cũng vô cùng đáng sợ, đủ để xuyên thủng tất cả mọi thứ!

- Ôi, hi vọng Phong Vân huynh có thể chống đỡ được, kể cả kết quả có bất phân thắng bại cũng là chuyện tốt!

Tần Vũ thở dài một tiếng, không hề mong muốn xa vời có được thắng lợi, hai cuộc chiến liên tục này, khiến cho lòng tin trước đó của bọn họ đã mất đi hơn phân nửa, bọn họ đều không ngờ tới thực lực của đối phương lại khủng khiếp như vậy!

Phong Vân Vô Kỵ đứng tại chỗ, cảm nhận được xung quanh cơ thể, từng bóng dáng đều như ẩn trong hư không, không có cách nào có thể chạm tới.

- Tốc độ nhanh như vậy, muốn tấn công cũng không có cách nào!

Phong Vân Vô Kỵ chau mày, đối thủ loại này tuy rằng thực lực không quá mạnh nhưng lại rất khó đối phó, không có bất cứ ai muốn đối đầu cùng.

- Ha ha, muốn tấn công kích ta, trừ khi tốc độ ngươi có thể bắt kịp ta!

Từng tiếng cười khẽ vang lên, giọng nói của Mạc Lạc vang lên từ bốn phương tám hướng.

- Ầm.

Một lúc sau, một âm thanh cực bén nhọn vang lên, phía sau Phong Vân Vô Kỵ, một sức mạnh khủng khiếp xuất hiện, tốc độ vô cùng nhanh, thậm chí Phong Vân Vô Kỵ còn không kịp phản ứng, da đầu trong nháy mắt nứt toạc ra, cảm giác được mối đe dọa trong nháy mắt áp xuống!

Phong Vân Vô Kỵ không kịp vận dụng pháp lực, chỉ mới kịp dùng nguyên lực rải quanh cơ thể, đặc biệt là phía sau lưng, cùng một áo giáp màu xanh xuất hiện, che chở hắn ở bên trong.

- Ầm.

Làm xong hết thảy, sức mạnh khủng khiếp kia đã rơi xuống người hắn, cơ thể Phong Vân Vô Kỵ giống như là rơm rạ, bị đẩy lùi về phía sau.

- Vèo.

Bóng dáng Mạc Lạc từ phía xa trong hư không vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Phong Vân Vô Kỵ.

- Phù.

Bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh đứng ở đằng xa, toàn thân bao phủ nguyên khí đã bị vỡ vụn, áo giáp màu xanh trên người cũng bị phá vỡ thành một cái vệt lớn, thương tích từ đầu đến cuối đều lộ ra, thậm chí còn có thể nhìn thấy máu thịt liên tục nhúc nhích.

Phun ra một ngụm máu tươi, bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ lung la lung lay, sắc mặt đều đã trắng bệch.

Trong nháy mắt vừa rồi, sức mạnh Mạc Lạc đã phá hủy phòng ngự của chính bản thân hắn, vì thế mà hắn cũng bị trọng thương!

- Tốc độ không đuổi kịp ta, ngươi chính là một cái bia ngắm!

Mạc Lạc nhìn đối phương giễu cợt, trong mắt có từng tia sáng lấp lánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận