Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1967: Cổ Diễn vẫn lạc (2)

Thân thể hắn bị một đòn của Cổ Diễn sắp chết đánh trúng, một cỗ năng lượng màu xám không ngừng thẩm thấu vào sâu trong thân thể hắn, cỗ sương mù xám này cực kỳ kỳ lạ, ẩn chứa một cỗ tử vong chi lực cực hạn, mục nát, âm lãnh, đọa lạc.

Giống như hoàng hôn chi quang, tất cả quang mang, sinh mệnh đều sẽ tiêu vong!

Nếu không phải niết bàn Thánh Thuật của Vương Song không ngừng vận chuyển, chỉ sợ đã sớm tử vong dưới một kích này rồi!

Nhưng mà một đao cuối cùng của Vương Song, ẩn chứa lực lượng cực hạn, dựa vào một tiểu thế giới chi lực, cuối cùng vẫn thắng một đòn liều mạng của đối phương.

Vương Song miễn cưỡng vận chuyển nguyên lực, chữa trị sạch sẽ vết thương bên ngoài, đồng thời nhìn về phía Chiến Tôn cách đó mấy chục dặm.

Mặc dù Chiến Tôn trọng thương, nhưng cũng không phải là người mà Chu Càn cùng Dương Mạt có thể giết chết.

Nhìn thấy ánh mắt Vương Song nhìn đến, mí mắt Chiến Tôn co quắp một trận, biết rõ một khi bị Vương Song cắm vào chiến trường, chỉ sợ hôm nay bản thân hắn thật sự phải ngỏm tại đây.

- Rầm.

Sau một khắc, trên thân thể Chiến Tôn nổi lên một chiếc búa màu đen, mới xuất hiện, một cỗ khí tức tựa như khai thiên ích địa hiện lên, trong mơ hồ, dường như có tinh hà bị mở ra, ánh búa quét sạch vạn trọng!

- Mở!

Chiến Tôn gầm lên giận dữ, bỗng nhiên ném cái búa này ra, búa phát sáng, hóa thành vạn trượng, chém về phía Chu Càn cùng Dương Mạt.

- Khai Thiên phủ, đây là Khai Thiên phủ, đây không phải ... Làm sao lại ở trong tay Chiến Tôn.

Thần linh tôn giả khiếp sợ mở miệng, cực kỳ chấn động, tựa hồ hiểu cực rõ về nội tình của loại thần binh này.

- Khai Thiên phủ, đây không phải Chuẩn Thánh binh của Thái Nhất thần tông sao, Chiến Tôn làm sao có thể có! Hơn nữa, Khai Thiên phủ uy lực mạnh, đủ để chém giết tôn giả cao cấp!

Huyền m tôn giả cũng ngạc nhiên mở miệng.

- Đây là Khai Thiên phủ dỏm, bắt chước thần binh, hơn nữa chỉ có thể vận dụng một lần!

Bỗng nhiên, Thiên Nguyên Tôn giả bỗng nhiên mở miệng.

Nói xong, ánh búa của Khai Thiên phủ quét ngang, trực tiếp bức lui Chu Càn cùng Dương Mạt ra bên ngoài mấy trăm ngàn dặm.

Búa ngăn cách Chiến Tôn cùng chúng nhân một đoạn xa, Chu Càn cùng Dương Mạt cũng bị thương hộc máu, bị ánh búa này làm cho trọng thương!

- Vương Song, thù này ta nhớ kỹ, nhưng mà các ngươi đừng đắc ý quá sớm, hôm nay các ngươi đánh chết Cổ Diễn, ngày khác tự nhiên có người mạnh hơn đến báo thù cho hắn!

Chiến Tôn cười lạnh một tiếng, Khai Thiên phủ đánh ra một kích này, sau đó hóa thành hư ảnh, biến mất không thấy gì nữa, đây cũng là thần binh, mặc dù uy lực cực mạnh, nhưng sau một lần dùng sẽ biến mất.

- Vút.

Nói xong, Chiến Tôn trực tiếp xé rách không gian, trực tiếp tiến vào bên trong, chỉ có một thanh âm trầm thấp truyền đến.

- Chu Càn, ta biết ngươi muốn báo thù cho sư phụ ngươi, nhưng thù này các ngươi mãi mãi cũng không báo được, ha ha ...

Thanh âm của Chiến Tôn lưu chuyển trong mảnh tinh hà này, Chu Càn thần sắc lạnh lùng, ẩn chứa vô tận sát cơ.

- Chu lão, lời nói vừa rồi của Chiến Tôn là có ý gì?

Vương Song đứng bên cạnh Chu Càn, khí tức có chút hư nhược hỏi.

- Khai Thiên phủ, Thái Nhất thần tông, cái chết của sư có liên quan đến Thái Nhất thần tông của trung ương tinh vực!

Sắc mặt Chu Càn nghiêm túc mở miệng, Vương Song không biết Thái Nhất thần tông, nhưng lại hiểu rõ đây nhất định là một tông môn cực kỳ cường hãn.

- Đợi đến khi trở về lại nói cho ngươi.

Chu Càn không tiếp tục nói, mà nhìn 7 đạo thân ảnh xung quanh!

Lúc này, nhìn thấy chiến trường kết thúc, năm bóng người trực tiếp phá không bay đi, muốn trở về sắp xếp.

Dù sao một vị tôn giả vẫn lạc, đây chính là đại sự chọc thủng trời, sẽ nhấc lên một trận phong bạo cực kỳ cường hãn.

Thiên Nguyên Tôn giả nhìn Lâm Kinh Thiên, bất đắc dĩ thở dài:

- Kinh Thiên, ôn chuyện xong thì nhanh trở về!

- Được, ta đã biết!

Lâm Kinh Thiên mở miệng, không thèm để ý chút nào.

Thiên Nguyên Tôn giả nói xong, cũng phá không bay đi, bây giờ thực lực của Thanh Nguyên Tông tăng vọt, xem ra đã đến lúc quật khởi, bản thân có lòng muốn kết giao nhưng mà nghĩ đến quan hệ trước, có mấy lời hắn vẫn không nói nên lời, vừa vặn Lâm Kinh Thiên ở chỗ này, dựa vào quan hệ của hắn và Chu Càn, vừa vặn có thể chữa trị quan hệ hai bên.

Rất nhanh, nơi này trừ bọn họ ra thì không có người nào nữa, Lâm Kinh Thiên bước ra một bước, đi đến bên cạnh đám người Vương Song.

- Vương Song, vết thương của ngươi thế nào rồi?

Vừa tới gần Vương Song, Lâm Kinh Thiên đã ân cần hỏi han.

- Không chết được, nhưng mà cần tiêu phí thời gian dài bài trừ năng lượng xâm nhập trong cơ thể.

Vương Song cười khổ một tiếng.

- Về tông môn chữa thương trước, mặc dù ngươi đánh giết Cổ Diễn, nhưng một đòn trước khi hắn chết cũng khiến ngươi trọng thương, không sớm khôi phục, tương lai chỉ có thể trở thành tai hoạ ngầm.

Chu Càn trầm giọng mở miệng.

Đánh giết một vị tôn giả, cho dù thiên phú giống như yêu nghiệt, cũng không thể không có chuyện gì.

Một khi không thèm để ý đến thương thế, tương lai đừng nói đến tấn thăng thánh giả, chỉ sợ tôn giả cũng chỉ là một hy vọng xa vời!

Bạn cần đăng nhập để bình luận