Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1522: Tin tức của Đoạn Thiên Nhai (2)

Lưu Nguyên nhìn Vương Song, lạnh lùng nói, dường như biết bọn họ đã không thể trốn thoát được, hiện tại hắn cũng quên đi tất cả, cười lạnh nhìn Vương Song:

- Nhưng mà, Vương Song, ngươi cũng đừng đắc ý, cho dù thực lực ngươi mạnh hơn, chỉ cần chân truyền đệ tử của Tam Tông nắm giữ bí cảnh hạch tâm, như vậy sớm muộn gì ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết, ta cũng chỉ đi trước ngươi một bước mà thôi!

- Yên tâm, các ngươi không có cơ hội này đâu!

Vương Song lạnh lùng mở miệng, tay phải vung lên, một đạo sáng chói đao quang, như vĩnh hằng ánh sáng, trực tiếp xuất hiện, tản ra một cỗ lực lượng dao động đến cực hạn, đánh về phía hai người.

- Giết!

Mặc dù sợ hãi lực lượng của Vương Song, nhưng nguyệt vọng cầu sinh của hai người Đoạn Nguyệt cùng Lưu Nguyên vô cùng mãnh liệt, bọn họ đồng thời oanh kích, thi triển ra thần thông mạnh nhất của mình, hóa thành hai chùm thần quang vô cùng mạnh rơi về phía Vương Song.

- Rầm.

Đòn công kích của họ trực tiếp đụng vào đao quang của Vương Song, đao quang trảm cắt tất cả, giống như trảm đậu hũ chém vỡ đòn công kích của hai người!

Khí thế của đao quang không giảm, lập tức tiếp tục hướng phía trước, trực tiếp xuyên qua thân thể hai người.

- Rầm.

Thân thể Đoạn Nguyệt cùng Lưu Nguyên bỗng nhiên cứng ngắc, khí tức trên thân thể giống như ánh nến dập tắt trong biển lửa.

Hai tên Hóa Thần, tử vong!

Vương Song cũng không nhìn thi thể hai ngươi, sau đó ánh mắt nhìn về phía đệ tử bốn phía, trong mắt lóe lên một vòng lạnh lùng, những đệ tử Tam Tông này vẻ mặt kinh hãi nhìn Vương Song, trong mắt có sự hoảng sợ không thể che giấu được, tam đại Hóa Thần đều không giành được lợi thế gì trước mặt Vương Song cả, bọn họ chỉ là Siêu Phàm Cảnh Giới, muốn chống lại Vương Song, càng là nói chuyện viển vông!

Nhìn thấy Vương Song chậm rãi từng bước một đi tới, sát ý khổng lồ gần như hóa thành thực chất, vượt ý chí của bọn họ.

- Vương Song, đừng giết ta, van xin ngươi thả ta ra!

Một đệ tử nhịn không được loại áp lực này, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt nằm rạp trên mặt đất, cầu xin Vương Song, không còn chút ngạo khí cùng lãnh khốc của Đệ tử Tam tông!

Giống như một con trùng đáng thương đồng, phủ phục dưới chân Vương Song.

Giống như mở đầu, đông đảo đệ tử đều nằm rạp trên mặt đất, bắt đầu cầu xin tha thứ, không có một chút cốt khí, cho dù có người không nguyện ý cầu xin tha thứ, nhưng lâm vào loại hoàn cảnh này, cũng không khỏi bắt đầu cầu xin tha thứ.

- Vương Song, đừng giết ta, ta không giết qua Đệ tử Thanh Nguyên Tông ngươi, đều là bọn hắn làm.

- Buông tha ta, ta không muốn chết, ta còn chưa được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp này mà!

- ... .

Từng thanh âm cầu xin tha thứ vang lên, Vương Song nhìn những người trước mắt này, trong lòng nhịn không được thở dài một tiếng:

- Đệ tử Thanh Nguyên Tông ta vậy mà vẫn lạc trong tay đám tạp chủng này, thật sự không đáng giá!

- Nhưng mà, các ngươi muốn trách, cũng chỉ có thể trách cao tầng tông môn các ngươi, đã lựa chọn cùng Thanh Nguyên Tông ta không chết không thôi, vậy cũng đừng trách ta hung ác, ta nghĩ, những sư huynh đệ kia hẳn là đang chờ đợi các ngươi đấy!

Trong mắt Vương Song lóe lên một vòng Kinh Thiên Sát ý, còn không chờ bọn họ phản ứng, hai tay đẩy ra, một cỗ lực lượng dao động hừng hực đến cực hạn xuất hiện, giống như biển gầm, bao phủ đông đảo Đệ tử Tam tông trước mặt!

- Ầm!

- A...

Tiếng bạo liệt, tiếng kêu thảm thiết, hỗn loạn vô cùng, giống như một bài hát khủng bố, Tô Nhan nghe thấy thanh âm này, đều cảm thấy lòng mình phát lạnh, ánh mắt có chút e ngại nhìn Vương Song, dường như lần đầu tiên quen biết Vương Song.

Chờ đến khi tất cả kết thúc, Tô Nhan lần nữa nhìn lại, nào còn có đệ tử Tam tông, trước mặt đã biến thành một mảnh Bình Nguyên, so với chỗ mình đứng thì thấp hơn ba mét.

Một kích này của Vương Song, đã khiến khu vực trăm mét xung quanh đánh chìm xuống ba mét!

Tô Nhan không biết mình rời đi từ lúc nào, cũng không biết làm sao có thể rời đi, hắn chỉ nghe thấy một thanh âm ôn hòa vang lên bên tai mình, giống như trưởng bối mà mình tôn kính nhất.

- Đi thôi, Tô sư huynh!

...

...

Sau một canh giờ, Vương Song cùng Tô Nhan cùng ngồi trong rừng rậm nguyên thủy, vây quanh một đống lửa, Nguyệt Hoa nhàn nhạt rơi xuống, như phủ thâm cho mảnh rừng rậm nguyên thủy này một tầng lụa mỏng.

Hai người lẳng lặng ngồi trên mặt đất, nghe từng tiếng thú gào thét từ sâu trong rừng rậm truyền đến, trong lòng vô cùng bình tĩnh.

- Trước đó các ngươi ở cùng với bao nhiêu đệ tử, làm sao lại bị phát hiện?

Vương Song nhẹ giọng mở miệng hỏi thăm.

- Trước đó, ta, cùng với sáu bảy tên đệ tử khác trốn ở một sơn động, xung quanh sơn động đều bị chúng ta bố trí một trận pháp ẩn nấp, theo lý mà nói, sẽ không bị phát hiện...

Tô Nhan cay đắng cười, sắc mặt vô cùng bi thương.

- Ba người bọn họ đều là Hóa Thần Cảnh Giới, muốn phát hiện trận pháp các ngươi bố trí cũng không khó lắm!

Vương Song thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai hắn.

- Không có khả năng, chúng ta bố trí trận pháp, chỉ cần không đạt tới Hóa Thần đỉnh phong, tuyệt đối không thể phát hiện, đồng thời, Đoạn Thiên Nhai sư huynh lại tự mình xuất thủ gia cố, làm sao dễ dàng bị phát hiện như vậy!

Tô Nhan lắc đầu, ánh mắt vô cùng nghi hoặc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận