Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2282: Nhân hoàng chi tử! (2)

Nhân Hoàng, đó là đệ nhất Đế Giả trong thiên địa, chí cường cường giả trong thời đại viễn cổ, hài tử của hắn, lẽ ra phải ở trong thời đại viễn cổ, tại sao lại có thể ở chỗ này, lại còn nhỏ như vậy?

Không đúng, mấu chốt không phải chuyện này, mấu chốt là vì cái gì muốn giao hài tử của hắn cho chính mình, chỗ của hắn đâu phải nơi nuôi trẻ?

Đầu tiên là một Nghệ Tử, hiện tại lại xuất hiện một tên Nhân Hoàng Chi Tử, càng về sau càng khủng bố hơn vị trước!

Vương Song cảm giác bản thân thật sự không chịu nổi rồi. Nếu tin tức này truyền ra ngoài, hắn đều không cách nào tưởng tượng được sẽ tạo ra ảnh hưởng gì, Nhân Hoàng Chi Tử, thân phận này, cho dù là Chuẩn Đế cũng không thể so sánh nổi đó, nếu như bị vị ở Tinh Vực Trung Ương kia biết được, đoán chừng lập tức sẽ hiện thân, mang nhóc con này về.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Vương Song cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt phức tạp nhìn nhóc con ở bên trong thủy tinh, biết được thân phận của đối phương, chính hắn ngược lại không dám tùy tiện tiếp nhận.

Đây là một tràng nhân quả cực lớn, một khi tiếp nhận, người nào cũng không biết sẽ có hậu quả gì.

Không phải là thân phận càng cao, càng có lợi, chuyện tương ứng, trách nhiệm phải gánh lại càng lớn, giống như vị Đế Giả duy nhất trong vũ trụ của bọn họ, dù là ai cũng đều không hiều rõ áp lực cực lớn mà hắn phải gánh vác, gánh vác vận mệnh của tất cả sinh linh trong một cái vũ trụ.

Thoạt nhìn huy hoàng vạn trượng, nhưng chỉ cần sơ xuất một cái, thứ mất đi chính là sinh mệnh vô tận này!

Đồng dạng, thân phận Nhân Hoàng Chi Tử cũng không chênh lệch lắm, tương lai nhất định phải gánh vác trách nhiệm quan trọng.

Nhưng mà, Vương Song bất đắc dĩ thở dài, trước đó cái tin tức kia đã nói rõ, lấy Vĩnh Hằng Mẫu Kim, chính là thù lao nếu đồng ý chăm sóc đứa bé này.

Dù cho tiếp tục lo lắng, Vương Song cũng không thể không tiếp nhận, hắn không có khả năng bỏ qua Thần Kim Chí Cường trong thiên địa giống như Vĩnh Hằng Mẫu Kim!

– Coi như ta nợ ngươi!

Vương Song thở dài, nói xong, thủy tinh bỗng nhiên sụp đổ, tan biến theo gió, hóa thành bột phấn rồi tiêu tán.

Đứa bé bên trong thủy tinh xuất hiện trước mặt hắn, từ từ mở mắt, ánh mắt trong suốt, giống như là một vùng thanh tuyền, hồn nhiên, thuần khiết.

– Sư phụ.

Giọng nói non nớt vang lên, nhóc con dùng hai con mắt tròn xoe nhìn Vương Song, trong mắt không có nghi hoặc, mê mang, tựa như đã biết trước cái gì.

– Ngươi gọi ta là sư phụ? Ngươi biết ta là ai sao?

Vương Song có chút kinh ngạc, nhìn đối phương.

– Đúng vậy, chính là sư phụ, trước khi phong ấn ta phụ thân đã nói, sư phụ sẽ tới thức tỉnh ta, tên của sư phụ chính là Vương Song.

Nhân Hoàng Chi Tử gật đầu khẳng định.

Vương Song cười khổ một tiếng, công lực của vị kia thực sự là quan tuyệt cổ kim, vậy mà có thể tính được chuyện của vô số kỷ nguyên sau đó.

– Ngươi tên là gì?

Vương Song tò mò hỏi.

– Ta tên là Phong Duyên, sư phụ gọi ta là tiểu Duyên là được.

Giọng nói non nớt của Phong Duyên vang lên.

Nói xong, nhìn thoáng qua Vĩnh Hằng Mẫu Kim trên không trung, vung một tay lên, khối Thần Kim kia lập tức rơi xuống, được hắn dùng hai tay nắm lấy.

Phong Duyên giống như hiến vật quý tiến lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Vương Song:

– Sư phụ, đây là quà đồ đệ hiếu kính ngươi.

Vương Song tiếp nhận khối Vĩnh Hằng Mẫu Kim này, trong mắt lóe lên tia vui mừng, có khối kim loại này, Tam Thế Thân của hắn lập tức có thể viên mãn rồi:

– Còn có cái Đại Địa Thạch Nhũ này, cũng phải mang đi.

Vương Song nhìn thoáng qua Đại Địa Thạch Nhũ trên mặt đất, vung tay lên, đang muốn mang đi, bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng nhu hòa ngăn lại.

– Thứ này ngươi không thể mang đi, đây là thứ Nhân Hoàng Chi Tử cần có.

Một giọng nói tang thương vang lên.

– Hử?

Ánh mắt Vương Song ngưng tụ, nhìn một bóng người mơ hồ xuất hiện ở phía trước.

– Thụ gia gia!

Phong Duyên nhìn thấy đối phương, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, vẻ mặt mừng rỡ tiến lên phía trước.

– Ha ha, tiểu Duyên nhi, ngươi rốt cục đã tỉnh.

Bóng dáng mơ hồ này cũng mở miệng cười nói, ngữ khí vô cùng hòa ái.

Thiên Hoàng Thụ Linh, Vương Song trong nháy mắt đã hiểu rõ tất cả.

Xem ra, Thiên Hoàng Thụ Linh thật sự có Linh.

– Là vãn bối lỗ mãng.

Vương Song có chút áy náy nói.

– Không sao.

Thiên Hoàng Thụ Linh bình thản đáp.

– Nhóc con, thân phận Nhân Hoàng Chi Tử không thể tiết lộ, bao gồm cả những người ở bên ngoài kia, một khi tiết lộ, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn, có lẽ ta không cần phải nói ra ngươi hẳn cũng biết rõ.

Vương Song gật đầu, hắn cũng biết chuyện nặng nhẹ, mặc dù tin tưởng bọn họ, nhưng có một số chuyện vẫn nên không nói thì tốt hơn.

– Thụ gia gia, ngươi sẽ ra ngoài cùng Duyên nhi không?

Phong Duyên có chút mong đợi nhìn đối phương.

– Đương nhiên, đến lúc đó Thụ gia gia sẽ tiến vào trong cơ thể của ngươi, về sau bất cứ lúc nào cũng đều có thể nói chuyện với Thụ gia gia.

Thiên Hoàng Thụ Linh cười nói.

Phong Duyên nghe vậy, có chút mừng rỡ.

Một khắc sau, Vương Song chỉ cảm thấy được trước mắt mình lướt một cái, đã xuất hiện ở bên ngoài.

Bên cạnh hắn, còn dắt theo Phong Duyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận