Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 981: Vô tình gặp Chu Nhất Tiên!

Hắn là một người nói là làm, đã quyết định như vậy, Vương Song tất nhiên sẽ không do dự nữa, trực tiếp bước ra khỏi mật thất.

Thấy Vương Song từ hậu viện đi ra, các nha hoàn người hầu ở trên đường đều cung kính hành lễ, vấn an “Lão gia”, “Lão gia”, khiến Vương Song cảm thấy không quá thoải mái, hắn cũng không già, sao lại nguyện ý bị người ta gọi mình là lão gia, cho nên, Vương Song tiện tay bảo một người ở một bên giống nhân vật quản gia đến, sai hắn nói lại với mọi người không được gọi mình là lão gia nữa, gọi là “Thiếu gia”.

- Vâng, thiếu gia, ta sẽ phân phó!

Quản gia cung kính nói.

Vương Song thấy trang viên cực lớn của mình, trên mặt tỏ vẻ hài lòng, lúc trước vì phải che giấu tung tích, phải dừng chân trong thành trì này, phải tốn mười khối hoàng kim mới có thể mua lại được tòa trang viên này, thậm chí đồ vật và người làm trong này cũng không thay đổi, trực tiếp dùng người lúc trước!

Thời gian năm năm trôi qua, những người này thật sự khiến mình có chút thoải mái, cũng không gây phiền phức cho mình, còn quản lý trang viên này sạch sẽ ngăn nắp.

- Thiếu gia, đã chuẩn bị xong nước tắm rồi, ngươi tắm trước, bữa tối sẽ lập tức chuẩn bị xong!

Quản gia ở một bên nói.

- Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng có chút đói.

Vương Song cười một chút, cũng không cự tuyệt.

Nghe vậy, quản gia cung kính dẫn Vương Song về phía phòng tắm lớn, bên trong có một cái thùng gỗ cực lớn, đã đổ đầy nước ấm, còn có bốn thị nữ ở bên trong cung kính chờ đợi, bọn họ đều có gương mặt mỹ lệ, dù cho Vương Song là người hiện đại đều gặp qua không ít hoa khôi, nhưng y phục trên người bọn họ đều đã ướt, lộ ra dáng điệu mê người như ẩn như hiện.

- Thiếu gia!

Bốn thiếu nữ nhẹ nhàng thi lễ với Vương Song, sắc mặt Vương Song bình thản, giống như đã quen với chuyện này.

Tắm rửa xong, đi vào phòng khách, cả bàn đều là sơn hào hải vị, nhưng chỉ có một mình hắn ngồi.

Vương Song ở trong mật thất tu luyện hết một tuần, cơ thể đã vô cùng đói, hắn ở trên bàn cơm ăn như hổ đói.

Những người khác ở bên cạnh cẩn thận nhìn dáng vẻ của Vương Song, không lộ ra chút khác lạ nào.

Chờ đến khi Vương Song ăn xong, quản gia nhanh chóng sai người thu dọn bàn ăn sạch sẽ, nở nụ cười hỏi Vương Song,

- Thiếu gia, La gia phái người đến hỏi thăm thiếu gia có dự định kết hôn hay không, đại tiểu thư nhà bọn họ năm nay đã hai mươi tám, dáng dấp xinh đẹp như hoa…

- Đẩy đi hết đi…

Vương Song lau lau miệng, sắc mặt bình thường nói. Mấy năm qua hắn gặp những trường hợp này không ít, đặc biệt là hắn biết chủ nhân của tòa trang viên này vô cùng tích cực, bà mối cơ hồ muốn san bằng cả nơi này, nhưng Vương Song đâu quan tâm, trực tiếp từ chối, không ngờ vẫn còn có người chưa từ bỏ ý định.

- Vâng!

Quản gia thông minh không nói gì nữa, tuy tính khí của Vương Song rất tốt, nhưng không có nghĩa là đối phương không biết nóng giận, hắn biết thiếu gia nhà mình một khi nổi giận sẽ đáng sợ thế nào, hắn thật sự không muốn trở thành bao cát cho thiếu gia trút giận đâu.

- Ta ra ngoài một chút, các ngươi không cần đi theo!

Vương Song nhàn nhạt nói, sau đó bản thân rời khỏi trang viên.

Hà Dương thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trong phạm vi trăm dặm thì nó chính là thành trì lớn nhất, có khoảng chừng hai bà trăm ngàn nhân khẩu.

Trên đường phố tấp nập người đi tới đi lui, đông đảo các cửa hàng ở hai bên đường phố, từng quán nhỏ được bày ra ở giao lộ, tiếng rao hàng vang lên bên tai không dứt.

Tiếng rao hàng thật lớn từ hàng bán hoa quả, bán đồ ăn, bán thịt ồn ào không thôi, còn có thể nhìn thấy có người làm tạp kỹ, Vương Song nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt thế này, trên mặt cũng có chút ý cười, nếu như không phải cảnh vật xung quanh nhắc nhở hắn đang ở cổ đại, có thể Vương Song sẽ cho rằng mình còn đang ở trong Miếu Hội của xã hội hiện đại.

- Vị bằng hữu này, ta thấy ngươi hoa quang cực độ, khí vũ bất phàm, đây là dấu hiệu cực kỳ tôn quý!

Vương Song đang tuy ý đi, đột nhiên có một âm thanh già nua vang lên, khiến Vương Song không tự chủ mà quay đầu nhìn lại.

Đây là một ông lão ăn mặc sạch sẽ, gương mặt gầy gò, râu tóc bạc trắng, một bộ dáng tiên phong đạo cốt, bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ đang cầm một xâu mứt quả, nhìn chỉ khoảng tám chín tuổi, đôi mắt to tròn ngây thơ đang nhìn hắn.

Lúc này sắc mặt lão già ngưng trọng nhìn chằm chằm hắn, trong miệng lại phát ra tiếng than thở.

- Vị bằng hữu này, xem tướng mặt của ngươi, có thể gần đây ngươi từng phát tài một phen, nào, để ta xem kỹ cho ngươi một chút.

Vương Song lại nhìn một chút, chỉ là một quầy hàng nhỏ ở ven đường, trên đó ghi bốn chữ Tiên Nhân Chỉ Lộ rất lớn.

- Xem là là một vị Tướng Sư!

Trong nháy mắt Vương Song đã hiểu được, cười một chút, cũng không cự tuyệt, đang muốn qua cho đối phương xem một chút. Tiểu nữ hài ở một bên ngăn Vương Song lại, đưa cho Vương Song mứt quả ở trong tay mình, thanh âm trong sáng vang lên,

- Đại ca ca, mời ngươi ăn mứt quả!

Vương Song cười xoa đầu đối phương, lấy ra một ít bạc vụn từ trong túi,

Bạn cần đăng nhập để bình luận