Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1453: Tôn Giả! (2)

- Tiểu nha đầu, đây là Thiên m Linh, một khi lắc nó, sẽ sinh ra vô số ảo cảnh, người có tâm trí không mạnh rất dễ bị ảnh hưởng, là do lúc trước ta chém giết một vị nữ tinh chủ mới lấy được, đối với ta mà nói không có tác dụng gì, nên tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt sư bá đi!

- Thiên m Linh, đây không phải pháp bảo của Thiên m Tinh Chủ sao, thật không ngờ lại ở trong tay sư huynh, không được, sư huynh, lễ vật này quá quý trọng, ngươi nên cất vào đi.

Nghe vậy, Hàn Linh tiên tử kinh ngạc nói, lập tức vội vàng từ chối.

Yêu Nguyệt ở một bên chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt háo hức nhìn chằm chằm Thiên m Linh trong tay Lâm Kinh Thiên, ngay cả túi lớn trên đầu mình cũng không để ý.

- Không sao sư muội, ý cảnh giới hiện tại của ta, Thiên m Linh đối với ta không có chút tác dụng nào, hơn nữa, đây không phải cho ngươi, là cho tiểu nha đầu này, ta thấy nàng đối với Vương Song oán niệm rất sâu, đưa cái chuông này cho nàng, cũng hy vọng có thể hóa giải hiểu lầm giữa bọn họ.

Nói xong, Lâm Kinh Thiên nhìn về phía Yêu Nguyệt:

- Tiểu nha đầu, để ta làm chủ, hóa giải ân oán cho các ngươi, như thế nào?

- Lâm tiền bối khách khí, chỉ là một chút hiểu lầm giữa tiểu bối chúng ta mà thôi, Nguyệt nhi mới không để ở trong lòng…

Yêu Nguyệt ngọt ngào cười, hai mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm.

Vương Song nghe nói như vậy, đều cảm giác được có chút không nói nên lời, cô gái này cũng thay đổi quá nhanh, vừa rồi còn bộ dạng không đội trời chung, bây giờ nhìn thấy có đồ tốt, trong nháy mắt liền bỏ hết thảy qua một bên.

- Nha đầu ngươi... được rồi, nếu Lâm sư huynh không cần, ngươi cất vào đi.

Nhìn thấy bộ dạng đồ đệ của mình thuận gió đẩy thuyền, Hàn Linh tiên tử không khỏi vuốt trán cười khổ, lắc đầu dặn dò nói.

Mà Lâm Kinh Thiên ở một bên nghe vậy, cũng cười hai tiếng rồi lập tức đưa Thiên m Linh cho Yêu Nguyệt, thuận tiện truyền phương pháp điều khiển cho Yêu Nguyệt.

- Cảm ơn Lâm tiền bối!

Giọng nói mềm mại của Yêu Nguyệt vang lên, cảm tạ Lâm Kinh Thiên, lập tức có chút kích động bắt đầu nghiên cứu Thiên m Linh trong tay mình, tuy rằng thứ này đối với Lâm Kinh Thiên mà nói không có tác dụng gì, nhưng đối với nàng mà nói, tuyệt đối là bảo vật đệ nhất trong tay nàng!

- Được rồi, sư muội, ta đã ở chỗ ngươi quấy rầy hai ngày rồi, hiện tại Vương Song cũng tỉnh lại, cũng đã đến lúc rời đi!

Lâm Kinh Thiên mở miệng nói với Hàn Linh tiên tử.

Vương Song nghe vậy, ngược lại trong lòng giật mình, chính hắn cảm giác tựa như vẻn vẹn chỉ mất thời gian uống một chén trà, thật không ngờ lại qua hai ngày.

- Đã như vậy, sư muội cũng không giữ huynh lại nữa, sư huynh đi đường cẩn thận!

Hàn Linh tiên tử lúc này đây cũng không níu kéo Lâm Kinh Thiên nữa, trầm ngâm một chút, nàng mở miệng nói:

- Sư huynh gặp Chu sư huynh, kính xin giúp sư muội chào hỏi một tiếng.

- Chỉ nói, sau này sư muội có cơ hội sẽ đi Thanh Nguyên tông thăm sư huynh.

- Ta nhất định sẽ chuyển lời cho sư muội.

Lâm Kinh Thiên đứng dậy, nhìn Vương Song, bàn tay to vẽ lên, không gian trước mắt trực tiếp xuất hiện vết nứt thật lớn, Lâm Kinh Thiên quát khẽ một tiếng, nắm lấy Vương Song đột nhiên tiến vào trong hư không.

Sau đó, hư không chậm rãi khép lại, dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng bị xé rách qua. Mà bọn họ rời đi không lâu, chỗ sâu nhất của Thần Linh tông, một bóng người tựa như đang ngủ say vừa mới mở mắt, một nguồn ánh sáng từ trên đạo thân ảnh này xuất hiện, mơ hồ có thể thấy được là một cái linh thân.

Linh thân bay ra, trực tiếp dung nhập vào trong hư không, bay về phía một khoảng không nhất định.

- Lâm Kinh Thiên, ngược lại ta muốn xem xem, hiện giờ ngươi đến tột cùng là đến bước nào!

Một đạo âm thanh vô cùng tang thương mà lại cổ xưa vang lên.

...

Trong hư không xa xôi, Vương Song theo sát Lâm Kinh Thiên, nhìn hư không vô tận, tựa như không có tiến lên nửa bước, nếu không phải ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, Vương Song thật sự hoài nghi mình còn đang dậm chân tại chỗ.

Xung quanh hắn có một tầng màn sáng nhàn nhạt bao phủ thân thể Vương Song ở bên trong, đảm bảo an toàn của hắn, nếu không, chính hắn ở trong hư không vô tận này, tuyệt đối chỉ có một con đường chết!

Lâm Kinh Thiên dẫn theo Vương Song nhanh như chớp đi tới, một bước chân cũng không biết vượt qua bao nhiêu hư không, vẻ mặt của Lâm Kinh Thiên vẫn luôn thoải mái, giống như là tản bộ nhàn nhã trong hoa viên nhà mình, cho dù có hư không phong bạo xuất hiện, hắn cũng sẽ cảm ứng được, bình thường đều sẽ né tránh, nếu thật sự tránh không được thì Lâm Kinh Thiên sẽ đánh ra một quyền, trực tiếp đánh ra một con đường, dẫn theo Vương Song an toàn đi qua!

- Chỗ sâu trong hư không này mặc dù ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, thế nhưng cũng có rất nhiều chỗ kỳ diệu, thậm chí còn có không ít bảo vật tồn tại, về sau, thực lực của ngươi đạt tới cảnh giới tinh chủ, thì ngươi cũng có thể tùy ý đi du ngoạn hư không!

Lâm Kinh Thiên cười nói với Vương Song.

Di chuyển trong không gian là điều nhàm chán nhất, hắn cũng chỉ có thể tìm Vương Song nói chuyện.

- Tiền bối, chúng ta không phải là có thể cưỡi truyền tống trận sao?

Vương Song gật đầu, có chút khó hiểu mở miệng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận