Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1873: Long Ấn chi uy! (3)

- Giết chết ba người, nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không đến làm phiền mình nữa rồi, đợi đến khi ta lĩnh ngộ Đao Ý, rồi tính sổ với các người sau!

Vương Song thấp giọng tự nói, khoảng cách Thánh Cảnh bắt đầu vẫn còn thời gian bảy năm, bản thân không thể lãng phí thời gian trên người của đối phương, hắn có thể khẳng định, đến khi Thánh Cảnh bắt đầu, người tiến vào tuyệt đối phần lớn đều là cường giả Tinh Chủ, bản thân nếu vẫn muốn đảm bảo sức chiến đấu đỉnh phong, bắt buộc phải lĩnh ngộ Đao Ý!

Nhìn làng mạc phía dưới, trong mắt Vương Song lóe lên một sự suy nghĩ, sau đó khí tức trên người từ từ biến mất, dần dần trở thành hư không, cuối cùng, Vương Song giống như người bình thường vậy.

...

Trong một tiểu sơn thôn, Vương Song nhìn tượng gỗ trước mắt mình, trong tay cầm một con dao khác, muốn mô phỏng điêu khắc một khối ra, bàn tay hắn cử động, di chuyển dao như bay, không tới thời gian vài hơi thở, một tượng gỗ sinh động như thật xuất hiện.

- Wow, Song ca ca, khối tượng gỗ này của ngươi đẹp quá đi, có thể tặng cho ta không?

Lúc này, một giọng nói như chim sơn ca vang lên, đây là một nữ tử mặc áo tơ trắng, cột hai chùm tóc đuôi ngựa, giống như một dòng suối thanh mát trong núi, cho người ta cảm giác trong lành.

- Bách Linh muội muội, hà hà, nếu ngươi thích, vậy thì tặng cho ngươi!

Vương Song cười nhẹ một tiếng, tặng tượng gỗ cho đối phương, mặc dù bản thân điêu khắc sinh động như thật, nhưng mà lại không có một chút linh vận, càng đừng nói đến sức mạnh ẩn chứa trong đó!

- Hihi, cảm ơn Song ca ca, đây là con gà rừng mà cha ta săn được, tặng cho ngươi!

Thiếu nữ xách con gà rừng, để qua một bên, cầm lấy tượng gỗ, yêu thích không rời tay.

Vương Song nhìn đối phương, trong mắt lóe ý cười, đối phương gọi là Chu Bách Linh, là một thành viên trong Chu gia thôn này, một năm trước bản thân đến đây, đã định cư lại.

Vương Song học tập người đốn củi lúc đầu, dựa vào đốn củi mà sống, không hề sử dụng một chút tu vi.

Nhưng mà, Vương Song ở lại đây một năm, lại không có chút tiến bộ nào, đối với Đao Ý vẫn còn mơ hồ.

Chu Bách Linh lại thường xuyên đến tìm mình, nhìn sắc thái trong mắt đối phương, tất nhiên Vương Song hiểu rõ ý tứ của đối phương, nhưng mà, bây giờ bản thân đang lĩnh ngộ Đao Ý, làm gì để ý đến nam nữ tình trường, chỉ có thể phụ một lòng tình cảm của đối phương.

- Song ca ca, ngày mai Chu Nhị Ngưu của Chu gia thôn chúng ta đã phải cưới Lý Tiểu Nha của Lý gia thôn gần đây rồi, ngươi muốn đi uống rượu mừng không hả?

Nữ tử mở miệng nói về một vài chuyện gia đình, ở trong tiểu thôn nhỏ này, thôn dân kết hôn đã là chuyện lớn nhất rồi.

Gần như mỗi thôn dân đều sẽ tham gia.

- Nhị Ngưu ca xem như may mắn, nghe nói Lý Tiểu Nha thôn kế bên là thôn hoa trong thôn, có thể cưới được đối phương, đó là phúc khí của Nhị Ngưu ca.

Vương Song cười nhạt:

- Xem ra ta phải chuẩn bị một phần quà to rồi.

- Hihi, Song ca ca, ngươi xem Nhị Ngưu ca đều đã kết hôn rồi, không lẽ ngươi không có người mình thích sao?

Chu Bách Linh chớp mắt, nhìn Vương Song, như có chút mong chờ mở miệng.

- Hà hà, ta có thê tử rồi, chẳng qua là không ở đây mà thôi.

Vương Song cười nhẹ một tiếng.

- Ta không tin, mỗi lần ngươi đều nói như vậy, nhưng mà đã lâu như vậy đều không nhìn thấy!

Chu Bách Linh nhăn cái mũi nhỏ thanh tú, bất mãn nói.

- Được rồi, ta nên lên núi đốn củi rồi, hôm nay phải chặt nhiều một chút, không đợi đến khi Nhị Ngưu kết hôn, không có quà!

Vương Song cười một câu, không giải thích nữa, đứng dậy, cầm lấy cây rìu đã được đánh bóng ở một bên lên.

Trong núi rừng, cây cối xanh tươi, một gốc cổ thụ lớn ba người ôm mới hết, không biết sống bao nhiêu năm, Vương Song nhìn gốc cổ thụ, cái rìu trong tay nghiêng nghiêng chém xuống phía dưới.

Giống như người bình thường đốn củi đã chặt thời gian hơn một năm, Vương Song đối với việc chặt cây cũng có chút hiểu biết, không thể chặt thẳng, phải chặt nghiêng, như vậy mới có thể dùng sức mạnh nhỏ nhất đạt được hiệu quả cao nhất!

Bang bang bang...

Rất nhanh, Vương Song đã chặt đổ được cây đại thụ này, sau đó chặt cành cây ở trên xuống, chồng lên nhau, hình thành hai bó lớn, sau đó Vương Song lựa rồi rời khỏi núi rừng.

Nơi không xa, truyền đến một tiếng gầm rú trầm thấp, đó là sói hoang trong núi rừng, dù sao thôn làng xung quanh bình thường đều dựa vào săn bắt mà sống, khắp khu rừng này nhiều nhất là những động vật nguy hiểm.

Nhưng mà, mặc dù những con dã thú này hung tàn, nhưng mà từ trên người Vương Song lờ mờ cảm nhận được khí tức có chút khủng bố, cho nên, Vương Song lên núi săn bắt, không có một con dã thú thể hình lớn nào dám lại gần, điều này trong Chu gia thôn cũng bị liệt thành một chuyện kỳ lạ!

Về đến nhà, nhìn thấy một nam nhân vô cùng cường tráng đứng trong sân nhà mình, miệng Vương Song lộ ra một nụ cười:

- Nhị Ngưu ca, ngươi đây là đến thông báo cho ta đến uống rượu mừng sao?

Người đến chính là thợ săn của Chu gia thôn, Chu Nhị Ngưu, một thanh niên vô cùng thẳng thắn, nhìn thấy Vương Song, Chu Nhị Ngưu cười một tiếng:

- Vương Song huynh đệ, xem ra ngươi biết rồi, ngày mai chính là ngày ta kết hôn, ngươi nhất định phải đến đó!

Bạn cần đăng nhập để bình luận