Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1775: Tứ Tượng Chi Cảnh! (2)

Nghe vậy, Lâm phó viện trưởng cũng không phản bác, ngẩng đầu nhìn về phía trước, phía trước, là một mảnh tinh hà cuồn cuộn, màu sắc sặc sỡ, lưu quang xẹt qua lóa mắt, giống như pháo hoa nở rộ vậy!

Bóng đêm đen nhánh, cùng với ngôi sao sáng lấp lánh, khiến cho bầu trời đêm được tổ điểm vô cùng lóa mắt.

Cảnh tượng như vậy, khiến Vương Song nghĩ đến Điểm Tinh Chỉ của bản thân, lúc thi triểu dường như cũng giống như vậy!

Nhưng mà, Vương Song nhìn những ngôi sao kia, lại mơ hồ có một loại cảm giác, những ngôi sao này dường như có sự sống, tràn ngập sinh cơ.

- Những ngôi sao này, chính là tồn trữ bên trong Tứ Tượng Đạo Viện, có thể khiến cho các ngươi dung hợ hóa thành Tinh Chủ, nhưng mà, trong đó có rất nhiều ngôi sao bình thường, ngôi sao phẩm chất cấp cao thật sự cũng giấu trong đó, có thể lấy được hay không phải dựa vào cơ duyên của các ngươi!

Lâm phó viện trưởng chậm rãi nói, cũng không phủ nhận,

- Nơi này, là nơi bí mật nhất bên trong Tứ Tượng Đạo Viện, cũng là nơi quan trọng nhất, trừ phi Thánh Giả ra tay, nếu không, tuyệt đối không thể đánh vào!

Thánh Giả ra tay, toàn bộ Đông Tinh Vực chưa chắc đã có Thánh Giả, vì vậy, nơi này thật sự xem như là tuyệt đối an toàn!

- Viện trưởng, Chí Tôn Tinh Thần ở đâu?

Lúc này, đám người Tiêu Thần, Lý Vân Cùng ở một bên đều nhíu mày, có chút nghi ngờ nói, ngôi sao đầy trời thế này mặc dù có chút rung động, nhưng bọn họ đều xuất thân từ thế lực lớn, nếu không phải vì Chí Tôn Tinh Thần kia, bọn họ sao có thể lựa chọn Tứ Tượng Đạo Viện!

- Ta cũng không biết ở đâu...

Khóe miệng Lâm phó viện trưởng khẽ nhếch, nhàn nhạt nói.

- Cái gì, ngươi cũng không biết!

Nghe vậy, tất cả mọi người bao gồm cả Vương Song đều kinh ngạc, ngôi sao ở trên bầu trời nhiều như vậy, ai biết Chí Tôn Tinh Thần ở đâu, ngay cả Chí Tôn Tinh Thần cũng không tìm được, bọn họ nhận truyền thừa kiểu gì!

- Nhưng mà các ngươi cũng không cần gấp, Chí Tôn Tinh Thần ở giấu mình trong không trung này, tìm được nó xem như là bước đầu tiên các ngươi nhận được sự án thành của Tinh Thần, nếu như ngay cả bước đầu tiên cũng không làm được, cũng đừng nhắc đến chuyện có được sự tán thành của Chí Tôn Tinh Thần.

- Chí Tôn Tinh Thần có linh tính, có thể phát giác được toàn bộ cử động của mọi người, nếu các ngươi có được sự tán thành của đối phương, tự nhiên sẽ có thể nhìn thể nhìn thấy đối phương!

Nói xong, Lâm phó viện trưởng nhìn những ngôi sao trên bầu trời thật lâu, hắn cũng không nói sai, Chí Tôn Tinh Thần ở đâu, hắn thật sự không biết, chỉ biết ở trong đó, chắc chỉ có mỗi viện trưởng đại nhân lúc trước mới biết được!

Lâm phó viện trưởng biến mất ở ngay trước mặt mọi ngươi, đám người vương Song, Tần Vũ, Tiêu Thần, Dương Mạt đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó, Tần Vũ chọn một con đường, đi thẳng về một hướng, nếu không ai biết Chí Tôn Tinh Thần ở đâu, vậy thì mọi người đành phải dựa vào thủ đoạn của bản thân rồi.

Tiêu Thần, Lý Vân Cùng cũng chọn một hướng, đi về nơi xa, mảnh tinh hà này dường như rất nhiều, không nhìn thấy điểm cuối cùng, thân ảnh của bọn họ rất nhanh đã biến mất.

- Sư huynh, chúng ta đi đâu?

Một bên, Dương Mạt hiếu kỳ hỏi.

- Đi, chúng ta qua bên này!

Ánh mắt Vương Song hơi nheo lại, lựa chọn một hướng khác với ba người kia, cũng đi về phía trước.

Dưới chân bọn họ dường như là mặt nước, nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, mơ hồ, phản chiếu thân ảnh của bọn họ, sau khi hai người Vương Song biến mất, Tinh Thần Chi Quang có chút ảm đạm ở chỗ dừng chân của bọn họ chậm rãi hiện lên…

- Bẹp bẹp bẹp

Từng tiếng bước chân chậm rãi vang lên, trong tinh không tối đen lạnh băng không thấy được tận cùng, gợn sóng dưới chân trôi về nơi xa, đến một khoảng cách nhất định thì bị bóng đen nuốt chửng, biến mất không thấy gì nữa.

- Thịch thịch thịch…

m thanh tim đập vang lên, hai người Vương Song, Dương Mạt đều cảm nhận rõ ràng trái tim của bản thân đang đập từng nhịp, không ngừng cung cấp máu cho cơ thể.

Nhưng mà, càng như thế, Vương Song và Dương Mạt lại càng cảm thấy cô độc, cảm giác như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, cô độc đến muốn tự sát.

Bọn họ không nhịn được nhìn lại phía sau, đằng sau là một vùng tăm tối, không nhìn thấy con đường, lần nữa nhìn về phía trước, tinh quang mông lung, cũng không thấy rõ phía trước, dường như đã rơi vào bên trong sương mù.

- Sư huynh, đây là?

Một bên, ánh mắt Dương Mạt ngưng tụ, cẩn thận đề phòng, trong lòng lại cảm thấy may mắn vì có sư huynh ở bên cạnh, nếu không, loại cảm giác cô độc này thật đủ để khiến người ta phát điên!

- Đừng quan tâm…

Vương Song lắc đầu, ánh mắt hơi nheo lại, lập tức nghĩ đến điều gì đó, trầm giọng nói,

- Chúng ta đi bao lâu, ngươi còn nhớ không?

- Đi bao lâu?

Dương Mạt nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, không chắc chắn nói,

- Hình như là bốn giờ đồng hồ rồi, không, hình như là một ngày, cũng không đúng, sao ta cảm thấy hình như đã hai ngày trôi qua rồi…

- Quả nhiên, thời không ở đây mỗi giờ mỗi khác đều sẽ xảy ra biến hóa.

Ánh mắt Vương Song lóe sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận