Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1710: Nghèo

Vương Song ra hiệu Dương Mạt không cần để ý, tiếp tục đi đến phía trước, Dương Mạt thấy thế, không nói gì nữa, hai người một đường tiến lên, theo đường phố rộng rãi tiến lên, càng hướng phía trước, bọn họ có thể nhìn thấy nhiều người hơn, cảm giác náo nhiệt truyền đến, khiến Vương Song nhướng mày, hắn nhìn chung quanh, thấp giọng nói một câu với Dương Mạt, lập tức thân ảnh hai người ẩn nấp trong con đường nhỏ.

Sau lưng ba người thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục đuổi theo.

Vương Song, Dương Mạt dọc theo đường nhỏ bảy lần quặt tám lần rẽ, tiến lên chỗ hẻo lánh nhất của Đạo Nhất chung quanh chỉ có một phòng ốc cũ nát, có vẻ rất lâu rồi chưa được tu sửa.

Trên bãi đất trống, Vương Song quay đầu lại, cười nhạt nhìn ba người theo tới.

Sau một nén nhang, Vương Song cùng Dương Mạt khóe miệng mang theo một vòng ý cười rời đi, thân ảnh Liễu Vạn Trọng, Chung Đỉnh Thần phía sau có chút rách rưới tả tơi, chỉ có Tô Uyển Linh thoạt nhìn không sao nhưng mà nàng cảm vẫn cảm nhận được độ ấm của bàn tay trên mặt mình, nghĩ đến trước đó đôi tay của Vương Song trực tiếp sờ trên gương mặt mình, sắc mặt đỏ bừng!

- Vương Song!

Liễu Vạn Trọng thấp tiếng rống giận, trong giọng nói tràn đầy vẻ phẫn nộ, vốn dĩ bọn họ cho ràng dù không thể chiến thắng Vương Song, nhưng cũng có thể rơi thế bất phân thắng bại, kết quả Vương Song tung ra mười chiêu bọn họ không đỡ được chiêu này!

Kết quả này, khiến cho bọn họ tâm cao khí ngạo không thể tiếp nhận được, từ nhỏ đã là thiên tài, trên đầu mang theo vầng sáng của thiên kiêu, thế nhưng lần này thảm bại, khiến bọn họ hoàn toàn nhận thức được khoảng cách của mình với thiên tài đứng đầu, không thể tưởng tượng nổi!

Càng làm cho bọn họ tức hộc máu là vừa rồi Vương Song còn khinh bạc Tô Uyển Linh, bọn họ vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn, đối với một nam nhân mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện như sấm đánh!

- Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn!

Liễu Vạn Trọng gầm nhẹ một tiếng, có chút tức hổn hển mở miệng.

- Chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của người ta, ngươi còn muốntrả thù!

Chung Đỉnh Thần bên cạnh lạnh lùng mở miệng, gia tộc mình vẫn luôn kiêu ngạo về phòng ngự chí cường của Địa Nguyên Thư, thế nhưng trước mặt Vương Song cũng chỉ như một trang giấy, kiếm quang sắc bén đến cực hạn dường như có thể trảm phá cửu trọng thiên!

- Chẳng lẽ ngươi muốn mời một vị Tinh Chủ? Đối phương là thiên kiêu của Tây Tinh Vực, thuộc về thế hệ trẻ tuổi, nếu dựa vào Tinh Chủ đánh giết đối phương, sợ rằng sẽ dẫn tới chỉ trích, trưởng bối Liễu gia các ngươi đoán chừng cũng không đồng ý!

- Hừ, ta cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, nghe nói hai người này có quan hệ với Tần thành chủ, nếu mời Tinh Chủ, rất có thể sẽ chọc giận đối phương nhưng mà, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, vậy để những thiên kiêu cấp bậc Bán bộ tinh chủ trong gia tộc xuất thủ, bọn họ nhiều năm tu hành trong Tứ đại Đạo Viện, một thân chiến lực dù cho so với Tinh Chủ phổ thông cũng không kém bao nhiêu, tất cả mọi người cùng thế hệ, ta cũng không tin bọn họ còn có thể chống đỡ được!

Liễu Vạn Trọng lạnh giọng mở miệng.

Nghe vậy, ánh mắt Chung Đỉnh Thần sáng lên:

- Ý kiến hay, Chung gia chúng ta cũng có thiên kiêu cấp bậc Bán bộ Tinh Chủ cũng có thể xuất thủ, bọn họ hắn là sẽ có hứng thú với gia hỏa đánh bại Vũ Mục đó!

Một bên, Tô Uyển Linh tinh thần hơi hoảng hốt, trong đầu không ngừng nhớ tới một màn trước đó, hai người nói chuyện với nhau cũng không chú ý, mãi cho đến khi bọn họ gọi mình nhiều lần, Tô Uyển Linh mới phản ứng được, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hai người, Tô Uyển Linh nhanh chóng tập trung ý chí, lắc đầu, không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Thấy thế, sắc mặt Liễu Vạn Trọng cùng Chung Đỉnh Thần đều trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng càng thêm phẫn nộ với Vương Song muôn dùng ngàn đao bầm thây Vương Song.

Sau khi bọn họ rời đi, trong phòng cũ nát truyền đến một thanh âm cổ lão, giống như đến từ Cửu Thiên chi Ngoại, mênh mông mà lại uyên bác.

- Ha ha, tiểu gia hỏa thú vị, nhưng mà vì sao ta phát giác được một loại khí tức kỳ quái trên người hắn chứ, có chuyện gì vậy?

Thanh âm này dường như có chút nghi hoặc, còn ẩn chứa có một tia ngạc nhiên, dường như thế gian này gần như không có chuyện gì có thể làm hắn ngạc nhiên.

...

Vương Song cùng Dương Mạt không tiếp tục đi dạo nữa, trở về Thành Chủ Phủ, Vương Song đóng cửa phòng, lấy Khối Lục Đồng ra, đồng thời đưa giấy da thú vào trong Vạn Giới Châu, đây là Tiểu Không mở miệng, mặc dù hắn không biết có tác dụng gì, lúc đó hắn hiểu được đồ có thể được Tiểu Không coi trọng, hẳn là sẽ có điểm đặc thù, nhưng mà bây giờ mình vội vàng nghiên cứu Lục Đồng Khối, ngược lại không chú ý đến tấm giấy da thú kia.

Khối Lục Đồngbị ma sát trong tay Vương, đôi tay Vương Song không hề cảm nhận được sự thô ráp nào, giống như sờ một khối ngọc thạch tốt nhất, dường như ở giữa, có thể cảm nhận được sự dao động của khối ngọc thạch này.

- Cuối cùng là làm bằng vật liệu gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận