Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 200: Ăn thịt người!

Cho nên mỗi lần chiến đấu Vương Hổ đều vô cùng điên cuồng, ngoại trừ việc nỗ lực thể hiện bản thân ra, còn có một ý nguyện khác chính là muốn tìm một chùm sáng, bởi vì hắn từng nghe Vương Song nói, sử dụng súng ống giao chiến với Zombie xác suất bắn chết nó còn không bằng giao chiến với Zombie xác suất giết chết báu vật rơi ra cũng lớn hơn nhiều so với khi sử dụng súng ống.

May mắn ông trời không phụ lòng người, lúc này hắn cuối cùng đã được hồi báo, nhìn chùm sáng Vương Hổ có chút kích động vươn hai tay ra, ánh sáng lập tức biến mất, một trang sách ảo hiện ra trước mắt.

“Bụp” một tiếng, trang sách nhập vào bên trong cơ thể Vương Hổ, Vương Hổ nhắm mắt lại một lúc, những người khác cũng tự động đi tới bên cạnh hắn, tuy bọn họ đều vô cùng hâm mộ nhưng vẫn rất đúng mực, biết sau đó là lúc Vương Hổ dễ dàng bị tấn công nhất cho nên đều chủ động đến bảo vệ hắn.

Mới qua thời gian mấy giây, Vương Hổ mở to mắt, lúc này trên người xuất hiện một khí tức mạnh mẽ, tuy rằng biến hóa rất nhỏ nhưng khí tức của Tiến Hoá Giả dù có thế nào cũng không thể che dấu.

- Vương Hổ, ngươi đã trở thành Tiến Hoá Giả!

Đám người Lý Tân vô cùng vui mừng nhìn Vương Hổ, có nhiều Tiến Hoá Giả thì sức mạnh sẽ được chia đều, bọn họ đều rất thích khi nhìn thấy căn cứ của mình ngày một lớn mạnh, đặc biệt Tiến Hoá Giả lại là những người mà bọn hắn quen biết.

Chỉ nhìn qua Vương Song đã biết được tất cả thông tin của Vương Hổ, không khác so với Lý Tân lắm đều là Tiến Hoá Giả sau, nhưng mới trở thành Tiến Hoá Giả cấp một, muốn có được năng lực mạnh mẽ hơn vẫn cần thêm chút thời gian.

Năng lực của Vương Hổ là cường hoá da thịt, làm cho da thịt của bản thân trở nên cứng như sắt thép, đao thương không thể đâm vào nhưng hiện tại mới chỉ có thể chống đỡ được sức đánh của một cây gỗ lớn, để thực sự chống lại được sức tấn công của súng đạn vẫn còn một con đường dài phải đi.

Trên mặt Vương Hổ nhịn không được ý cười, giải thích một chút năng lực của mình cho mọi người biết, khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.

Cùng lúc đó những đàn Zombie lao tới đều bị đám người Vương Song tiêu diệt, điều khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng đáng tiếc chính là vẫn có hai người bị móng vuốt của Zombie cắt qua làm bị thương.

- Hai ngươi còn có nguyện vọng gì không, hãy nói đi!

Vương Song nhìn hai người bị Zombie cào trúng, thấp giọng hỏi, hai người bọn họ hy sinh vì chiến đấu cho nên Vương Song sẵn lòng thoả mãn nguyện vọng của bọn họ.

Hai người họ liếc nhìn nhau cười khổ một tiếng, nói:

- Vương đội trưởng, chúng ta hy vọng ngươi có thể giúp chúng ta chăm sóc lão bà và hài tử của chúng ta, như vậy bọn ta mới có thể yên tâm!

Bọn hắn đều là người của thôn Lý gia, cũng có lão bà có hài tử cho nên điều duy nhất không yên tâm chính là người nhà.

- Yên tâm các ngươi đều là người có công cho nên lão bà hài tử của các ngươi ta sẽ giúp các ngươi chăm sóc, chỉ cần ta còn sống một ngày thì người nhà các ngươi vĩnh viễn sẽ không bị đối xử bất công!

Vương Song hứa, mặc dù thế lực của bọn họ còn yếu nhưng Vương Song cũng đã cam đoan rằng chỉ cần hy sinh vì căn cứ thì thân nhân của bọn họ sẽ được đãi ngộ tốt, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao tất cả mọi người đều nguyện ý liều mạng, dù sao khi sống chính là vì bảo vệ một thứ gì đó, một khi mất đi những thứ này thì cuộc sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Hai người nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhắm mắt lại, chỉ súng ống trong tay vào đầu của chính mình, tất cả mọi người đều có chút không đành lòng quay đầu đi.

- Pằng.

- Pằng.

Sau khi hai tiếng súng vang lên mọi người nhìn hai thi thể trên mặt đất, Vương Song phân phó cho mọi người đào một cái hố chôn hai người xuống, hắn không thể để cho thi thể của họ nằm ở nơi hoang dã này, bị Zombie ăn mất.

- Mọi người tiếp tục đi!

Vương Song dẫn đầu đi vào trong thôn, bọn họ chia thành một số đội nhỏ, mỗi đội đều có một Tiến Hoá Giả chỉ huy, tản đi xung quanh bên trong trấn nhỏ tìm kiếm người sống sót.

Lúc này ở bên trong một căn gác xép bí mật, ba thân ảnh nam nhân cao lớn vẻ mặt tàn nhẫn nhìn một tiểu nữ hài trước mặt, trong gian phòng vô cùng tối tăm, một cái bát lớn được đặt giữa phòng mơ hồ có thể thấy được một ít xương cốt nổi lềnh bềnh.

Một góc phòng còn có một ít xương cốt, điều khiến người khác chấn động chính là phần lớn những xương cốt này đều là của con người.

- Vận khí chúng ta thật tốt, hôm nay vậy mà lại tìm được một con dê béo còn non như vậy!

Một gã đại hán trong ba người, đôi mắt đỏ bừng nhìn tiểu nữ hài trước mắt, nhe răng cười:

- Đứa nhỏ này không tồi, tuổi nhỏ, chắc thịt rất ngon!

Ánh mắt nam nhân nhìn chằm chằm, khiến nỗi sợ hãi trong lòng tiểu nữ hài trước mắt đạt đỉnh điểm, nhìn bộ dáng nàng chỉ có mười ba mười bốn tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, mặc đồng phục màu lam, khuôn mặt vô cùng thanh thuần giống như một quả táo xanh non nớt, nhưng lúc này vẻ mặt lại vô cùng sợ hãi khi nhìn ba gã ma quỷ trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận