Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 317: Thu phục Lục Ma Đằng! (2)

Bộ não, cũng chính là linh hồn, là một vị trí trọng yếu nhất của sinh vật, khống chế tất cả hành vi của toàn bộ thân thể, một khi bị công kích, nhẹ thì ngốc nghếch, nặng thì trực tiếp tử vong.

Lúc trước Vương Song đối mặt với Zombie, căn bản không có biện pháp sử dụng. Dù sao Zombie đều là người đã tử vong, tuy rằng dị biến sinh ra đủ loại dị năng, nhưng mà cũng không có Tinh Thần Lực và linh hồn như vừa nói. Cho nên, Vương Song vẫn chưa từng sử dụng qua. Hiện tại đối mặt với cơ hội này, đúng lúc để Vương Song sử dụng nó.

Ngay dưới ánh mắt khẩn trương nhìn chăm chú của Vương Song, rễ chính của Lục Ma Đằng cứng ngắc, không chống cự được sự trấn áp của Đại Địa Chi Lực của Vương Song nữa. Thậm chí cả khí tức trên người cũng đang suy yếu dần với một tốc độ đáng kinh ngạc.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ một chiêu này lại giết chết nó rồi sao?

Vương Song có chút lo lắng nghĩ đến. Nhưng còn chưa đợi Vương Song nghĩ xong, một luồng khí tức vô cùng yếu ớt nhưng đồng thời cũng vô cùng thân thiết xuất hiện trong đầu hắn.

- Chủ... . chủ nhân…

Một luồng âm thanh vô cùng non nớt xuất hiện trong đầu Vương Song, khiến Vương Song sửng sốt, sắc mặt đột ngột thay đổi, dáo dác nhìn xung quanh, thân thể căng cứng như một sợi dây cung, vô cùng cảnh giác.

- Ai?

Vương Song thấp giọng quát lạnh, trong lòng vô cùng khiếp sợ, hắn hiểu rõ hơn ai hết thực lực của chính mình, nếu xung quanh còn có người, hắn làm sao có thể không phát giác ra, nhưng sau một khắc, Vương Song lấy lại tinh thần lại, bởi vì âm thanh non nớt kia lại một lần nữa vang lên trong đầu hắn.

- Chủ nhân…

Vương Song nghe được những lời này rõ ràng hơn trước rất nhiều, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức có chút cổ quái nhìn về phía chỗ của Lục Ma Đằng, gốc Lục Ma Đằng kia không hề nhúc nhích nữa, mà là thân thể hơi lắc lư, trên đỉnh lộ ra hai con mắt nhỏ tròn xoe nhìn Vương Song, tràn đầy thân thiết và ủy khuất.

- Chủ nhân, thả ta ra đi!

Nghe được giọng nói trong đầu, vẻ mặt Vương Song có chút cổ quái, nhưng lại hiểu được Lục Ma Đằng đã nhận chủ rồi, và chính mình cũng thành công rồi!

Bởi vậy, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng Vương Song vẫn rút về công kích của mình, đất đá đều lật sang một bên, lộ ra thân thể Lục Ma Đằng.

- Rầm!

Lục Ma Đằng một lần nữa lấy lại tự do, không chạy trốn nữa, mà là không ngừng thu nhỏ lại, thậm chí thu nhỏ lại còn chưa đến một thước. Sau đó mạnh mẽ lao vào trong ngực Vương Song. Đuôi không ngừng cọ vào lồng ngực hắn, nhìn qua vô cùng thân thiết.

- Ngươi là Lục Ma Đằng? Làm sao ngươi nói chuyện được với ta?

Tuy rằng đã xác nhận, nhưng Vương Song vẫn nhịn không được hỏi. Hắn không biết làm thế nào lại được như vậy.

- Ừm, đúng vậy, chủ nhân, ta là thông qua Tinh Thần Ấn Ký của người mà nói chuyện, người cũng có thể, chỉ cần người nghĩ trong lòng, ta sẽ biết được.

Giọng nói của Lục Ma Đằng giống như tiểu hài tử vậy, có chút non nớt.

Vương Song thật sự khiếp sợ, hắn thật không ngờ mình thu phục một gốc thực vật biến dị lại có linh trí cường đại như vậy. Không khỏi có chút thử ở trong lòng nghĩ:

- Ngươi tên là gì? Chẳng lẽ chính là Lục Ma Đằng?

- Ta không có tên! Ta vừa sinh ra đã chỉ biết dựa vào bản năng không ngừng trở nên mạnh mẽ.

Giọng của Lục Ma Đằng có chút uể oải.

Vương Song nghe vậy nhướng mày, ánh mắt dao động, vuốt ve Lục Ma Đằng toàn thân xanh biếc chỉ to bằng một thước trong ngực, tiếp tục nói:

- Như vậy, ta cho ngươi một cái tên được không?

- Được được, chủ nhân thật tốt!

Giọng của Lục Ma Đằng vô cùng vui vẻ.

- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Lục!

Trong lòng Vương Song có chút đắc ý mở miệng, không nghĩ tới mình cũng có một ngày có thể đặt tên cho người khác, không, đặt tên cho một loại thực vật! Lại không ý thức được bản lĩnh đặt tên của mình rốt cuộc có bao nhiêu tệ.

- Tiểu Lục, Tiểu Lục, ha ha, Tiểu Lục có tên rồi! Tiểu Lục có tên rồi!

Giọng nói vui vẻ của Tiểu Lục vang lên trong đầu Vương Song, giống như một tiểu bất điểm bi bô tập nói, Vương Song cũng nở nụ cười.

Giờ khắc này, giữa một lớn một nhỏ có một loại cảm giác khó hiểu xuất hiện, tựa như là ấm áp, hoặc là tín nhiệm, nhưng cũng có thể là cái khác. Nhưng Vương Song hiểu được, giờ khắc này, vận mệnh hắn và nó đã gắn liền với nhau rồi.

Vương Song cùng với Tiểu Lục đang vô cùng hưng phấn vì mới được đặt tên không ngừng giao lưu tìm hiểu, có thể là bởi vì nguyên nhân vừa mới được sinh ra, tư duy của Tiểu Lục vẫn dừng lại ở giai đoạn tiểu hài tử, nói chuyện vô cùng nhiều.

Vương Song tốn hết công sức mới hiểu được Tiểu Lục này hóa ra chỉ là ở thời kỳ sơ sinh mà thôi, thậm chí còn chưa trưởng thành, không khỏi có chút hoảng sợ, Tiểu Lục còn nhỏ mà đã cường hãn như thế, nếu như trưởng thành, đến lúc đó sẽ có thêm bao nhiêu khủng bố nữa.

Vương Song cảm thấy vận khí của mình vô cùng may mắn, nếu gặp Tiểu Lục của thời kỳ trưởng thành, không, cho dù chỉ là thời kỳ trẻ con đi chăng nữa, thì lần này chắc chắn hắn sẽ chết.

Nghĩ đến sự khủng bố của Tiểu Lục, Vương Song không khỏi càng thêm tò mò về khu rừng kỳ quái này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận