Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 459: Dương Tử! (2)

Đến ngày thứ ba, bọn họ đang lái xe trên đường, đột nhiên, phía trước xảy ra một trận rối loạn. Đội xe trực tiếp dừng lại, đám người Vương Song nhướng mày, lúc này có một binh sĩ tiến lên báo cáo.

- Thành chủ, phía trước có một nữ nhân từ trong rừng cây đột nhiên xông ra, thấy chúng ta thì trực tiếp cầu cứu, bên cạnh còn có ba đại hán cầm súng, hình như là đang đuổi theo nữ nhân này, không biết nên xử trí thế nào?

Nghe vậy, đám người Vương Song, Thu Báo Quốc tò mò bước xuống xem xét.

Dương Tử có chút kích động nhìn những binh sĩ được vũ trang súng ống đầy đủ, gương mặt vui mừng như được cứu thoát, tuy không biết những binh lính này thuộc thế lực của ai, nhưng nàng không ngốc, nhìn đoàn xe dài như vậy, quân kỷ còn nghiêm minh, tiến lui có thứ tự thì biết thủ lĩnh của những người này không phải trong quân đội thì cũng là một thế lực lớn nào đó.

Nàng vất vả lắm mới trốn thoát khỏi động ma, cho dù chỉ là một quân đội không có tí khả năng nào, cũng tốt hơn nhiều so với chỗ kia.

Nghĩ một chút, nàng nhìn về phía một nơi khác, ở đó hình như có ba đại hán giống như gà con đang ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên đó, súng ở trong tay đều bị đoạt lấy. Nhìn thấy ba binh lính như lang như hổ đang bắt mình, bọn họ không có chút suy nghĩ muốn chống cự nào, trong đầu không ngừng kêu khổ, chỉ vì đuổi theo một ả nữ nhân chạy trốn, mà lại xui xẻo gặp phải quân đội chính quy vũ trang đầy đủ, thấy ánh mắt bọn họ vô cùng lạnh lẽo thì biết đây không phải là là những kẻ vô tình sống sót mà được tạo thành quân chính quy, mà là những bách chiến tinh anh từng ra trận chém giết ngoài chiến trường.

- Không thể để cho những kẻ lòng lang dạ sói này tiếp tục giết hại người bình thường! Nhất định phải tố giác tội ác của bọn họ, khiến những ác ma này phải bị trừng phạt!

Trong lòng Dương Tử không ngừng cổ vũ bản thân.

Trên mặt của nàng có một ít tro bụi, quần áo cũng rách lung tung, không thể che lấp được dáng người yểu điệu của nàng, một đôi chân vừa mảnh vừa dài, cổ chân lộ ra dính một ít bông tuyết, phần eo tinh tế, chỉ có ngực hơi nhỏ một chút, thoạt nhìn giống như vẫn chưa trưởng thành, nhưng gương mặt lại vô cùng thanh thuần bù lại cho chút khuyết điểm này.

Mãy liễu, miệng anh đào nhỏ nhắn, đôi mắt vừa to vừa sáng, tuy dính chút tro bụi, nhưng gương mặt trẻ con nhỏ nhắn thoạt nhìn vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.

Cho dù là Vương Song là người đã quen nhìn vô số mỹ nhân khi trông thấy, trong lòng cũng có chút sợ hãi, khen ngợi một tiếng,

- Tiểu cô nương thật đáng yêu!

Dương Tử đang ngây người, cũng kkho6ng chú ý đến đám người Vương Song đến đây, binh sĩ ở một bên cũng nhịn không được ho khan một tiếng, vỗ nàng một cái.

- Khụ, sao vậy?

Dương Tử đột nhiên khôi phục lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ở trước mặt có vài người đang cười cười nhìn nàng, những binh sĩ xung quanh thì nhìn bọn họ một cách vô cùng tôn kính.

Nhất thời, Dương Tử hiểu ra, mấy người này hẳn là những quản lý trong quân đội. Nhưng mà, những người ở trước mặt này nhiều quá, nàng không biết ai mới là thủ lĩnh, ánh mắt vừa chuyển, thấy tuổi của Thu Báo Quốc có hơi lớn, còn mặc quân trang, chắc hẳn là thủ lĩnh của quân đội.

- Trưởng, trưởng quan, xin chào, ta là Dương Tử.

Dương Tử hơi nói lắp khi nói chuyện với Thu Báo Quốc. Chỉ giới thiệu đơn giản thôi mà đã khiến mấy người bọn họ cảm thấy hơi buồn cười.

- Vì này mới là chính chủ, tiểu cô nương, ngươi tìm sai người rồi.

Thu Báo Quốc cười một tiếng, vừa nói vừa chỉ về phía Vương Song.

Dương Tử chớp chớp mắt, nhìn Vương Song, nhìn mặt còn trẻ như vậy, chắc lớn hơn mình không bao nhiêu, vậy mà lại là thủ lĩnh trong quân đội, trong lòng tuy không tin, nhưng thấy Vương Song đang cười cười thì cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, lại nhìn Vương Song giới thiệu một lần nữa.

- Sao ngươi lại đột nhiên xông ra từ chỗ đó? Ba người kia là ai?

Vương Song có hơi nghi hoặc hỏi. Hắn nhìn bộ dạng của nữ tử trước mặt, trong lòng cũng đoán được một ít, trong thời Mạt Thế, các loại yêu ma quỷ quái đều xuất hiện, những người còn sống bắt đầu tổ chức sống với nhau thành một nhóm, nhiều thì một hai ngàn, ít nhất cũng được vài chục người, vì để sống sót trog thời Mạt Thế, bọn họ sống thành đàn để sưởi ấm.

Nhưng mà, dục vọng trong lòng người cũng vì tỉnh cảnh này mà nảy sinh, vì hưởng thụ, cũng có thể vì muốn phát tiết, một đám lấy việc ức hiếp người bình thường làm thú vui, cũng có người thậm chí còn vì lương thực không đủ mà ăn thịt đồng bọn của mình. Bá chiếm một phương, những chuyện thế này không ai quản lý khiến người ta giận sôi, đội ngũ của hắn lúc xử lý những trấn xung quanh cũng gặp rất nhiều tổ chức người sống sót nhỏ giống như thế, chỉ cần phát hiện có người vượt qua điểm giới hạn thì trực tiếp bắn chết không chút do dự. Cho nên, trong phạm vi của thế lực ở thành phố Thiên Chi, không ai có gan làm trái quy củ của thành phố Thiên Chi.

Nghe vậy, gương mặt của Dương Tử lập tức xuất hiện vẻ sợ hãi và phẫn nộ, bắt đầu than thở khóc lóc kể lại nguyên nhân câu chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận