Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1934: Tán Nguyên Thần! (2)

Cảm giác được động tĩnh nơi này, các quan chức cấp cao trong căn cứ nhao nhao tập trung lại, muốn biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đã bị đám người Triệu Hân được lệnh của Vương Song ngăn cản, nói với bọn họ rằng Vương Song đang bế quan.

Nhưng chỉ sau một lúc, bọn họ cảm giác được khí tức của Vương Song lại biến mất với tốc độ đáng sợ, trong nháy mắt đều trở nên kinh hãi, lập tức bất chấp tất cả, xông vào nơi bế quan của Vương Song nằm ở trên đỉnh thiên thai.

Bọn họ không nhìn thấy Tiểu Không cùng Tiểu Thất nhưng có thể thấy nguyên thần của Vương Song đang dần tiêu tán, trở nên trong suốt, hóa thành điểm sáng, tiêu tán giữa đất trời.

- Không ổn rồi, nguyên thần của thành chủ đang tiêu tán, phải nhanh chóng nghĩ cách ngăn cản!

Tất cả mọi người kinh hãi, muốn tiến lên, nhưng lại bị kết giới trong suốt cản lại, đây là trận pháp lúc trước Vương Song bố trí, ngăn bọn họ lại!

Đám người Lý Tân, Đàm Long, Chương Nghiệp, Tô Vũ liều mạng tấn công muốn phá tan trận pháp này, nhưng với thực lực của trận pháp Vương Song bố trí, không phải thứ bọn họ có thể đánh vỡ.

Nhìn thấy đòn tấn công của bọn họ không có hiệu quả, mọi người vừa kinh hãi nhưng cũng không khỏi xúc động, thực lực của Vương Song rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào, lại bố trí một trận pháp bọn họ không có cách nào phá hủy.

- Được rồi, đừng tấn công nữa, cho các ngươi thêm một trăm năm nữa cũng đừng hòng đánh vỡ trận pháp này.

Tiểu Thất uể oải cất giọng, làm bọn họ giật nảy mình.

- Ai? Ai đang nói chuyện vậy?

Bọn họ đều khẩn trương nhìn xung quanh, muốn biết rốt cuộc là ai.

- Đừng nhìn nữa, ta là hảo bằng hữu của thành chủ các ngươi, thành chủ các ngươi đang ở thời khắc đột phá. Các ngươi không được đến phá rối!

- Tại sao chúng ta phải tin ngươi? Chúng ta thậm chí còn không thấy mặt ngươi.

Triệu Hân thấp giọng nói.

- Chỉ mình ta cũng có thể tùy tiện nghiền các ngươi ra bã!

- Mau cút đi, đừng làm ảnh hưởng tiểu tử Vương đột phá!

Nghe được Tiểu Thất dần mất kiên nhẫn, đám người Triệu Hân, Tần Mẫn suy nghĩ một chút rồi đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để lại ba người Tần Mẫn, Miêu Đóa Nhi, Triệu Hân!

- Chúng ta chỉ ở đây nhìn thôi, hy vọng thật sự giống như ngươi nói, nếu không, Căn Cứ địa chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Triệu Hân thấp giọng nói.

- Không sao cả, dù sao các ngươi cũng không vào được!

Thấy thế, Tiểu Thất cùng Tiểu Không liếc nhau, lập tức không quan tâm nữa.

Nhìn Nguyên Thần của Vương Song vẫn đang chậm rãi tiêu tán, các nàng Triệu Hân đều cực kỳ đau lòng, trong lòng vô cùng lo lắng.

Mà giờ khắc này, Vương Song lại tưởng mình như đang tiến vào cảnh giới kỳ dị nào đó, nguyên thần dần tan đi, Vương Song cảm giác trong đầu mình ngày càng trống rỗng, ký ức quen thuộc cũng dần mất đi, giống như từng mảnh hoa nhụy, gió thổi qua, bay đầy trời.

Phụ mẫu, lão bà, hài tử, huynh đệ, ân oán...

Tình yêu và thù hận, luân hồi kiếp kiếp, tựa như đều biến mất toàn bộ…

Trong vùng hoang dã vô tận, hai con thú biến dị đang liều mạng chém giết bỗng nhiên dừng động tác, có chút mê mang nhìn về phía bầu trời.

Trong biển lớn, một con cá biến dị đang tránh né sự truy sát của con cá mập biến dị, từng tia sáng tiến vào trong cơ thể nó, nháy mắt cảm nhận được sự hoảng sợ của con cá biến dị này.

Một tia sáng rơi vào cỏ cây trên thảo nguyên, cảm nhận được sự cứng cỏi của gốc cỏ nhỏ này, đón ánh mặt trời, liều mạng sinh trưởng, đồng thời rễ cây không ngừng đâm xuống dưới, hấp thu chất dinh dưỡng trong đất.

Dù chỉ là một gốc cỏ, nhưng cũng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng...

Một tia sáng rơi vào trong một đá cát, một cảm giác vĩnh hằng bất động truyền đến, tựa như ngàn vạn năm cũng chưa từng thay đổi!

Nước sông chảy qua cát đá, chảy mòn biết bao năm, đã hoàn toàn mài phẳng góc cạnh của viên đá.

Một con sông, một ngọn núi, một người, nguyên thần của Vương Song hóa thành vô số điểm sáng, dung nhập vào mỗi nơi trên Địa Cầu, hắn như hóa thành sơn thạch thổ mộc, chim thú trùng ngư, đình đài lầu các...

Trong căn cứ, nguyên thần của Vương Song ngày càng ít, trí nhớ cũng tiêu tán càng nhanh, nhìn thấy một màn này, Tiểu Thất cùng Tiểu Không đều kinh ngạc, đồng thời, Tần Mẫn các nàng cũng nhìn thấy, trong lòng càng khẩn trương.

- Chúng ta có cần ra tay không?

Tiểu Thất mở miệng nói.

- Chờ một chút, còn chưa đến thời điểm mấu chốt nhất!

Tiểu Không nhìn Vương Song trước mắt, cũng chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Vương Song cảm giác như mình đang đi trên vách núi, theo thời gian trôi qua, nguyên thần dường như muốn biến mất sạch sẽ.

Vương Song cảm giác phía dưới chính là vực sâu không đáy, mà mình đang từng bước chìm xuống, màu đen vô tận tựa như muốn nhấn chìm hắn, nhưng lúc này, Vương Song lại cảm giác được một chùm ánh sáng xua tan lấy màn đêm, như một đóa sen xanh, bám mình ở vách núi.

Bất Hủ Thanh Liên, đây là Bất Hủ Thanh Liên đã cố định nguyên thần của Vương Song. Nếu không, Vương Song thật sự đã hồn phi phách tán.

Bên ngoài, một đóa hoa sen màu xanh bao vây Nguyên Thần trong suốt của Vương Song, nhìn thấy một màn này, Tiểu Thất cùng Tiểu Không đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may, không đến tình hình xấu nhất, cũng nhờ thánh thuật này, nếu không, bọn họ đều phải chuẩn bị xuất thủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận