Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1805: Lại Cứu Mọi Người!

Nhìn thấy Vương Song giống như thần binh tái thế, tất cả mọi người tựa hồ như được cấp cho một liều thuốc tăng lực!

- Giết!

Tất cả mọi người đều từ sâu trong thân thể của mình bộc phát ra một tia tiềm lực, tại nơi tràn ngập tử khí này ngắn ngủi khôi phục lại thực lực của mình!

Thần binh hoành không, thần quang chói mắt, vô số công kích đồng thời đánh về phía đám dị trùng này, dưới sự dẫn dắt của Vương Song, giống như một thanh đao đỏ rực đâm vào một khối pho mát, trực tiếp chém ra một thông đạo thật lớn!

Lưỡi đao rối loạn, kiếm ảnh tung hoành, loạn xạ tầm mắt.

Từng tiếng hét giận dữ, tiếng sát hạch gầm thét, bao phủ khắp chiến trường này!

Vô số dị trùng phun ra các loại độc, thỉnh thoảng còn có một hai người bị nọc độc phun lên người, chết trong tiếng kêu thảm thiết!

Tử vong cùng hủy diệt, biến thành cảnh tượng tàn khốc nhất trên chiến trường!

Vương Song vung đao quang lên, mạnh mẽ hủy diệt hết thảy, đánh chết từng con dị trùng, giống như một mũi thương, dẫn dắt mọi người phía sau nhanh lao về phía trước!

Cuối cùng, không biết qua bao lâu, giết đến khi tất cả mọi người đều cảm giác tê dại, nguyên lực trong cơ thể hoàn toàn khô cạn, lúc này, tất cả mọi người đều đột nhiên cảm giác được áp lực chung quanh biến mất, ánh mắt chết lặng khôi phục một tia quang mang, quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện bọn họ dĩ nhiên đã sống khỏi vòng vây!

- Mau đi!

Vương Song quát khẽ một tiếng, vung tay lên, nguyên lực mênh mông bao vây mọi người đã thể lực cạn kiệt, mọi người đều không có ngăn trở, cho dù bọn họ muốn ngăn trở cũng không có một tia khí lực.

- Biến.

Thân ảnh Vương Song chợt hóa thành một vầng sáng hồng thật lớn, biến mất tại chỗ, chỉ còn lại vô số dị trùng phía sau, nhận thấy được khí tức của Vương Song dần dần biến mất tại chỗ, những dị trùng này như ruồi không đầu dừng lại tại chỗ một hồi, cuối cùng, xa xa mơ hồ truyền đến từng tiếng sáo du dương, trong phạm vi trăm dặm này vang lên.

Theo tiếng sáo này, những dị trùng dần dần bay về một hướng, tựa hồ bị triệu tập..

Vương Song cũng không biết chuyện của những dị trùng này, sau khi chạy trốn vạn dặm, Vương Song đứng vững trên một vách núi. Đám người Yến Minh Nguyệt, Tiêu Thần đều đứng trước mình!

Thân ảnh mọi người vừa mới đứng vững, thân thể mấy người đã mềm nhũn, ngã xuống trên mặt đất.

- Biến.

Thân ảnh Vương Song xuất hiện bên cạnh họ, nguyên lực hóa thành bàn tay to bao mọi người lại, tâm niệm vừa động, nguyên lực dung nhập vào trong cơ thể những người này, sau một khắc, mấy thân ảnh giống như sợi mì dần khôi phục một tia khí lực, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

- Chỉ là nguyên lực hao tổn quá độ, khôi phục là tốt rồi.

Vương Song nhàn nhạt mở miệng, khi nghe được lời nói của hắn, tất cả mọi người đều cười khổ một tiếng, Tiêu Thần có chút xấu hổ:

- Vương huynh, trong người ngươi còn đan dược không?

- Chậc, đan dược của các ngươi đều dùng hết rồi?

Trên mặt Vương Song hiện lên vẻ kinh ngạc.

Trong lòng mọi người đều có chút xấu hổ, nếu không dùng hết đan dược, làm sao có thể trở nên chật vật như vậy, quả thực là tổn thất nặng nề!

Nhưng trong lòng mọi người cũng vô cùng kinh ngạc, Vương Song thoạt nhìn bộ dáng long tinh hổ mãnh, không có một chút suy yếu nào, điều này khiến bọn họ âm thầm suy đoán Vương Song rốt cuộc lúc tiến vào Tiềm Long Uyên này trên người mang theo bao nhiêu đan dược, lại có thể chống đỡ đến bây giờ.

- Ừm... đan dược trong tay ta cũng không nhiều, các ngươi tự mình phân phát chút đi.

Vương Song lắc đầu, trong tay xuất hiện từng bình đan dược, trực tiếp rơi vào trong tay mọi người!

Cảm nhận được đan dược trong bình ẩn chứa nguyên khí dồi dào, trên mặt mọi người đều hiện lên một tia vui mừng.

Cho dù Yến Minh Nguyệt, tuy rằng trên mặt hiện lên một nét xấu hổ, thế nhưng đan điền khô cạn trong cơ thể, nàng vẫn đành buông lỏng rụt rè, nuốt đan dược vào.

- Vương huynh, ngươi đưa đan dược cho chúng ta hết, ngươi làm sao bây giờ?

Tiêu Thần có chút do dự nhìn Vương Song, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

- Yên tâm đi, công pháp của ta có chút đặc thù, bị cấm nguyên chi địa này ảnh hưởng ít hơn!

Vương Song thản nhiên đáp lại.

Mọi người nghe vậy, trong lòng chấn động, ánh mắt khiếp sợ nhìn Vương Song, nhưng giờ phút này bọn họ cũng không có ý nghĩ gì khác, ngoại trừ hâm mộ ra, cũng không có ý niệm gì không tốt trong đầu. Bọn họ đều đã hao hết nguyên lực, Vương Song chỉ một ngón tay phỏng chừng có thể một phát đánh chết bọn họ, bọn họ đâu còn ý nghĩ khác!

Tiêu Thần nhìn thoáng qua Vương Song thật lâu, tuy rằng rất tò mò muốn biết công pháp tu luyện của Vương Song, nhưng hắn cũng biết kiêng kỵ, bởi vậy, không mạo muội hỏi, lấy ra một viên thuốc bắt đầu chậm rãi khôi phục.

Vương Song cùng Mạnh Tinh Vân ở một bên hộ pháp cho mọi người. Thực ra, trong lòng Mạnh Tinh Vân cũng vô cùng rung động. Nàng biết rõ nơi cấm địa này đáng sợ cỡ nào. Cho dù tôn giả dưới loại tình huống này, cũng sẽ “long du nông thủy”(*). Công pháp của Vương Song thế nhưng lại có thể suy giảm ảnh hưởng của hoàn cảnh đặc thù này. Mạnh Tinh Vân ngay lập tức nghĩ đến mấy môn công pháp chỉ tồn tại trong sách cổ!

(*) Trong câu "Long du nông thủy bị tôm hí, hổ lạc Bình Dương bị chó khinh.” một câu tục ngữ dân gian của Trung Quốc, đại khái chỉ một người sau khi thất thế rồi bị người yếu ớt hơn ức hiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận