Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2292: Thời Thương, chết! (2)

Một bên khác, chiến đấu của những người khác cũng khủng bố đến cực hạn.

Vương Lâm đối chiến Vương Huyền, thần thông của Vương Huyền cực kỳ huyền ảo, mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa đạo lý cực kỳ thâm ảo.

– Càn Khôn Ấn.

Một ấn đánh ra, giống như lật đổ thiên địa lật đổ, loại ý cảnh kia, tựa như thiên địa chi tử chân chính, Vương Lâm vận dụng Cực Điểm Chi Lực, cứng đối cứng liều mạng với đối phương, trên mặt đất bị đánh ra từng cái từng cái khe hở cực lớn.

– Chuyển Thế Chi Môn!

Vương Lâm giống như thực sự trở thành chúa tể của U Minh, một cái đại môn xuất hiện, hấp thu tất cả, ngay sau đó đại môn mở ra, một cỗ lực lượng luân hồi chuyển thế, trực tiếp bao trùm đối phương ở bên trong.

Trôi qua ba cái hô hấp, thân ảnh của Vương Huyền tránh thoát khỏi trói buộc của Chuyển Thế Chi Môn của Vương Lâm, một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài.

Chẳng qua, ánh mắt của Vương Huyền lại có chút hoảng hốt, tựa như có chút không phân rõ chân thực với hư ảo.

Trận chiến giữa Thạch Hạo và Thạch Tuyệt càng khủng bố hơn, một người là Trọng Đồng vô địch, có đủ loại bí thuật thần thông, bất cứ lúc nào cũng bộc phát ra một đạo thần quang sáng chói, đánh bay Thạch Hạo.

Thạch Hạo thì vận chuyển cực tốc, vô số kim sắc tỏa liên xuất hiện, giống như quy tắc thiên địa, xuyên qua thân thể của Thạch Tuyệt.

Máu tươi bay lả tả, đỉnh một ngọn núi cũng bị bọn họ oanh tạc.

Chiến đấu đến cuối cùng, trên thân thể Thạch Tuyệt, chỗ ngực, một vệt quang đoàn xuất hiện, mông lung mờ ảo, nhưng vừa xuất hiện, đã tràn ngập một cỗ khí tức đại đạo bản nguyên.

Cỗ khí tức này kinh động thiên địa, làm cho tất cả mọi người vì nó mà kinh thán.

Trong mắt Thạch Hạo bộc phát ra một vòng hào quang sáng chói, đây là Chí Tôn Đạo Cơ của hắn, bị Thạch Tuyệt cướp đi.

– Ta chính là ta, muốn dùng xương cốt của ta để đánh bại ta, nằm mơ đi!

Thạch Hạo lạnh lùng nói, hai tay kết ấn, chỗ lồng ngực của hắn, cũng xuất hiện một cái quang đoàn, đó là Chí Tôn Đạo Cơ sau khi trùng sinh, đạo cốt trên người Thạch Tuyệt đối mặt cỗ khí tức này, bỗng nhiên bay ra, mang theo một chùm huyết hoa, bay về phía Thạch Hạo.

– Không được đi!

Thạch Tuyệt gầm lớn, nhưng lại không cách nào ngăn cản, khối đạo cốt này bay thẳng vào thể nội của Thạch Hạo, hai khối xương cốt hợp nhất, hai mắt Thạch Hạo bỗng nhiên nhắm lại, cảm giác được một cỗ ý cảnh sinh diệt khởi nguyên.

Một khối đại biểu cho khởi nguyên, một khối đại biểu cho kết thúc.

Tôn Ngôn thì chiến đấu với Ngao Phong, Ngao Phong thân là đệ nhất thiên kiêu của Chân Long nhất tộc, trong thân thể, lưu động là huyết mạch Tổ Long. Chân Long chiến pháp, phách tuyệt thiên địa.

Nhưng, Tôn Ngôn lại tựa như có thể nhìn thấy nhược điểm của Ngao Phong, dáng vẻ ứng phó vô cùng thoải mái.

Cách đó không xa, đám người Chu Vô Tâm, Khương Dao, Quân Bất Quy, Tiêu Viêm cùng đông đảo các thiên kiêu chí tốn nhìn chăm chú trận chiến của những người này, trong mắt cũng hiện lên một vòng quang mang.

Thực lực của bọn họ trên cơ bản đều thuộc về cùng một cái cấp độ, muốn chân chính phân ra thắng thua thì rất khó, từ trong trận chiến của bọn họ, bọn hắn đều có thể tìm được một chút kinh nghiệm.

Chẳng qua, người khiến bọn họ cảm thấy đáng tiếc nhất chính là Thời Thương, nhìn Thời Thương tan biến, trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ai có thể ngờ được, Vương Song vậy mà trước một bước tiến tới một bước kia, một bước này đã vượt ra khỏi sự khác biệt một trời một vực.

– Nhưng, ta cảm thấy Thời Thương hẳn không dễ dàng chết đi như thế.

Đạo Tử bỗng nhiên mở miệng, trong mắt tựa như xuất hiện vô số hư ảnh âm dương.

Lời nói của hắn khiến đám người giật mình, chẳng lẽ Đạo Tử đã nhìn ra cái gì.

Chẳng qua, Đạo Tử chỉ lắc đầu, không có nói tiếp, hắn vừa rồi cũng bất chợt có linh cảm, ngẫu nhiên tính toán một chút, ngoài ý muốn phát giác được một điểm biến số.

Trong vô tận tinh không, tất cả các thế lực cũng nhìn thấy một màn này, khiến tâm thần của vô số người chập chờn, những vị này chính là thiên tài chí tôn trong tinh không, tương lai sẽ trở thành một vị đế quân, có thể nhìn thấy rõ trên người của đám thiên kiêu này.

Thấy Thời Thương chết, một số người cũng thở dài, trách ai được, chỉ trách Thời gia đắc tội một tên yêu nghiệt.

Vương Song quay đầu nhìn sang, nhìn về chiến trường của ba người khác, lông mày nhíu lại, Vương Lâm và Vương Huyền rõ ràng không phân cao thấp, Thạch Hạo thì đứng trên ưu thế, Thạch Tuyệt đã mất đi chí tôn cốt, đã không có sức lực đánh một trận, còn về Tôn Ngôn và Ngao Phong, Tôn Ngôn thì chiếm quyền chủ động, nếu tiếp tục, người thua thiệt chỉ là Ngao Phong.

Vương Song quay đầu, bỗng nhiên nhìn về phía ngoại giới, chuẩn xác mà nói, là nhìn Thánh Giả Thời gia, lúc này, hai mắt đối phương tâm như tro tàn, nhìn thấy ánh mắt của Vương Song, sát ý trong mắt của lão gần như không hề che giấu.

– Vương Song, Thời gia ta và ngươi không đội trời chung!

Thánh giả Thời gia lạnh lùng nói, lúc này, loại lực lượng trói buộc trên người lão đã tiêu tán.

Nhưng lão không có xuất thủ, tu vi của Vương Song đột phá đến một bước này, cho dù lão xuất thủ, cũng chưa chắc có thể đánh thắng đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận