Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 730: Sáng Sinh Chi Lực Tứ Linh Chi Hỏa (2)

- Rầm!

Khoảng khắc hỏa diễm rơi trên người nam tử, toàn bộ hỏa diễm nháy mắt biến thành màu ngà sữa, không chỉ không có hủy diệt chi lực khủng bố, càng là có một loại khí tức thai nghén vạn vật.

- Hả?

Nam tử đã tuyệt vọng đến mức chờ chết, không nghĩ tới lại không có chút cảm giác nào, thậm chí dưới ngọn hỏa diễm này thương thế trên người mình lấy một tốc độ kinh khủng khôi phục lại!

Hắn không khỏi hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ Vương Song không muốn giết mình, nhưng cảm giác sống sót sau tai nạn còn chưa tồn tại quá ba giây, sau một khắc, hỏa diễm màu nhũ bạch trong nháy mắt lần nữa khôi phục lại hỏa diễm màu vàng nhạt, thân thể không có chuyện ngoài ý muốn, trực tiếp bị đốt sạch sẽ.

- Mặc dù ta thành công rồi, nhưng ngươi của Hòa Bình Xã đáng chết! Trước khi chết có thể cống hiến cho ta, ngươi hẳn phải cảm thấy vinh hạnh!

Vương Song thấp giọng tự nói, chậm rãi thu lại hỏa diễm còn đang thiêu đốt.

- Vương đại ca, ngươi, ngươi thành công?

Giọng nói của Hồ Văn Văn có chút run rẩy dò hỏi, nàng vô cùng kích động, cho dù tận mắt nhìn thấy cảnh này, nàng vẫn muốn nghe Vương Song đích thân nói cho nàng.

- Ừm, Văn Văn, tiếp theo có thể trị thương thế trên mặt người rồi!

Vương Song quay đầu nhìn về phía Hồ Văn Văn, trên mặt lộ ra ý cười nụ cười dịu dàng.

- Cám ơn ngươi, Vương đại ca!

Ánh mắt Hồ Văn Văn có chút mông lung nhìn Vương Song, trong khoảng thời gian này nếu không phải có Vương Song chiếu cố, có thể vận mệnh của nàng sẽ là một tình huống khác, cho nên, đối với Vương Song, nàng vô cùng cảm kích. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, thực lực của Vương Song cường hãn, quyền lợi ở thành phố Thiên Thủy cũng là đứng đầu, nàng muốn báo đáp cũng không có cách nào.

...

Vẻ mặt Vương Song nghiêm túc nhìn gương mặt của Hồ Văn Văn, gương mặt ban đầu kiều nộn trắng nõn bời vì hai vết sẹp giao nhau mà giống như hình con Rết khổng lồ, trông vô cùng khủng bố, cũng khó trách Hồ Văn Văn đối diện với những nữ nhân khác lúc nào cũng lộ ra vẻ vô cùng tự ti.

Một ngọn hỏa diễm màu nhũ bạch lần nữa xuất hiện trên người Vương Song nhìn dáng vẻ có chút khẩn trương của Hồ Văn Văn, Vương Song an ủi:

-Văn Văn, đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương!

Cảm nhận được sự ấm áp trong ngọn hỏa diễm không có chút khí tức hủy diệt, Hồ Văn Văn cũng dần dần trầm tĩnh lại, nàng tin tưởng Vương Song sẽ không hại mình!

- Phụt!

Hỏa diễm trong tay rơi trên mặt Hồ Văn Văn, sự đau đớn trong tưởng tượng cũng chưa từng xuất hiện, chỉ có sự dễ chịu như tắm suối nước nóng, trên mặt ngứa ngứa, khiến Hồ Văn Văn muốn lấy tay bắt lại.

Bạch Manh Manh cùng Đồng Vũ vẻ mặt chấn động nhìn hai vết sẹo trên mặt Hồ Văn Văn đang dần dần biến mất, một ít mầm thịt tân sinh đang không ngừng trưởng thành.

- Quả thật khó tin quá đi mất!

Bạch Manh Manh tự lẩm bẩm, mặc dù đã chứng kiến rất nhiều điều khác thường ở Mạt Thế, nhưng lợi dụng hỏa diễm để khôi phục thương thế vẫn là chuyện khiến người ta cảm thấy chấn động.

Đồng Vũ cũng gật đầu, vẻ mặt đồng ý.

Chỉ qua vài phút, Vương Song nhìn thấy dung nhân kiều nộn trắng nõn tinh xảo của Hồ Văn Văn, thu hỏa diễm lại.

- Được rồi!

Nghe thấy lời của Vương Song, Hồ Văn Văn mở to mắt, nhìn ý cười trên mặt Vương Song, không khỏi vươn tay ra nhẹ nhàng sờ gương mặt của mình.

Động tác của nàng, rất nhẹ, rất nhẹ, sợ mình lần nữa chạm đến vết sẹo làm cho người ta hoảng sợ. Nàng chạm vào gương mặt mình, cảm thụ nhận được da thịt mềm nhẵn tinh thế như ban đầu.

- Hu hu…

Đột nhiên, Hồ Văn Văn thấp giọng khóc lên, thanh âm càng lúc càng lớn, giống như muốn phát tiết toàn bộ ủy khuất mà mình đã phải chịu đựng khóc rống lên.

Không ai biết sự ủy khuất trong lòng mình, bị chính phụ thân hủy dung nhan, mặc dù là đang bảo vệ mình, nhưng nữ hài nào không thích chưng diện, đối với các nàng mà nói, dung mạo chính là sinh mạng thứ hai của các nàng!

Nhưng mà nàng cũng hiểu rõ phụ thân cũng không dễ dàng gì, cho nên cho tới bây giờ đều không oán hận hắn, nhưng trong lòng nàng luôn che giấu sự đau đớn cực lớn, bình thường mọi người khinh thường, châm chọc, cùng nhục mạ nàng đều nghe vào trong tai, nhưng lại yên lặng tiếp nhận, không để cho thân nhân mình nhìn thấy, vào lúc nửa đêm không người mới len lén thút thít.

Đối với một nữ hài tròn đôi mươi mà nói có bao nhiêu tàn khốc!

Bây giờ được Vương Song hoàn toàn khôi phục thương thế trên mặt, đối với Hồ Văn Văn mà nói chẳng khác gì trọng sinh cả.

Vương Song cũng hiểu rõ tâm trạng lúc này của Hồ Văn Văn, nhẹ nhàng ôm đối phương vào lòng, thấp giọng an ủi.

Bạch Manh Manh cùng Đồng Vũ hiểu rõ lúc này cần cho Hồ Văn Văn chút không gian, bởi vậy trực tiếp rời khỏi thư phòng.

Qua một giờ, Hồ Văn Văn ra ngoài, hai mắt đỏ bừng, đám nữ tử thấy thế, đều tiến lên an ủi.

- Văn Văn, bây giờ dung mạo của ngươi so với chúng ta còn đejp hơn, thật không thể tin được trước kia ngươi xinh đẹp như vậy!

Triệu Nhược Nam ôn nhu nói, mặc dù có phần an ủi thành nhưng bây giờ cũng không thể không nói Hồ Văn Văn tuyệt đối một đại mỹ nữ, so với Bạch Manh Manh còn hơn một bậc!

- Đúng vậy, nhìn thấy ngươi xinh đẹp như vậy, ngay cả ta đều có chút ghen ghét đó!

Bạn cần đăng nhập để bình luận