Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 139: Chiến đấu!

Đội xe này chạy nhanh như bay, giống như phía sau có thứ gì đó rất khủng khiếp đang đuổi theo, trên tất cả xe đều gồ ghề, có thể nhìn thấy từng vết móng vuốt khắc thật sâu trên xe, hầu như muốn xé chiếc xe thành hai nửa!

Người trong xe phần lớn đều trầm mặc, vẻ mặt phẫn nộ cộng thêm nỗi sợ hãi không che giấu được, rất nhiều kẻ trên người còn chồng chất vết thương, có người trên lưng bị xé rách một lỗ lớn, máu tươi xuyên thấu qua gạc tràn ra ngoài, còn có cánh tay bị đứt gãy, trong miệng thỉnh thoảng phát ra từng đợt kêu rên!

Hùng Kim Lực nghe thủ hạ của mình kêu rên, trên mặt hiện lên một tia sát khí trần trụi, “Đùng” một tiếng, khẩu súng trong tay lập tức hướng về phía thủ hạ đang kêu rên kia, bắn một phát nổ đầu,máu tươi nháy mắt phun ra, mọi người xung quanh đều bị máu văng đầy người.

- Thương thế nặng thành như vậy, hiện giờ cũng không có dược vật có thể trị liệu, đã như vậy, thay vì chịu khổ không bằng dứt khoát chết đi! Vậy thì không cần phải chịu đựng!

Nghe ngữ khí lạnh lùng của Hùng Kim Lực, tất cả mọi người trên xe trong nháy mắt rùng mình một cái, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi, tất cả trầm mặc không nói gì nữa.

Bọn họ đều là thủ hạ của Hùng Kim Lực, bởi vì thân phận Tiến Hóa Giả của Hùng Kim Lực và sức mạnh vô cùng cường đại kia, bọn họ mới không thể không nghe theo lời của Hùng Kim Lực, nhưng sau đó cũng cảm nhận được tác phong vô cùng ngoan độc của Hùng Kim Lực, thái độ không để ý sống chết với thủ hạ của mình, càng khiến lòng người lạnh lẽo,nhưng bọn họ lại sợ hãi với thực lực của đối phương nên chỉ đành nén giận.

- Hùng ca, phía trước hình như có gì đó không đúng lắm!

Đột nhiên, một nam tử hơi gầy ngồi ở phía trước trầm giọng nói, hắn mang một cặp kính, tóc chẻ ngôi giữa, thoạt nhìn rất nhã nhặn, đứng chung với một đám đại hán dáng người hùng tráng kia có vẻ không thích hợp lắm.

Nhưng nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người ngược lại đều có vẻ rất là phối hợp, một đám ngẩng đầu nhìn lại.

- Làm sao vậy, Trần Lượng?

Sắc mặt Hùng Kim Lực thoáng khựng lại, nhìn nam tử, nghi hoặc hỏi.

Nam tử này chính là cố vấn của Hùng Kim Lực, là lão viên tiểu học, chuyên môn dạy học cho trẻ con trong Lý gia thôn, xem như là người có văn hóa nhất trong thôn. Sau khi Hùng Kim Lực chiếm lấy thôn này, cũng lập tức gia nhập vào, trở thành thủ hạ tâm phúc số một, nghĩ ra rất nhiều ý tưởng ác độc cho Hung Kim Lực làm xằng làm bậy ở trong thôn,trong đó, chủ ý chặt đứt tứ chi của nữ nhân, mặc cho bọn họ chảy máu đến chết chính là chủ ý của hắn.

Bởi vậy, tất cả mọi người đều lén gọi hắn là Trần lột da, có điều Trần Lượng cũng rất xứng đáng với danh hiệu này.

Nghe được lời của Hùng Kim Lực, Trần Lượng chỉ vào cổng thôn phía trước, nghi hoặc nói:

- Chúng ta sắp đến cửa thôn rồi, thế nhưng không có ai đi ra nghênh đón, hơn nữa, cửa thôn cũng không có nhân viên trực, cũng không có người lao động bên ngoài, cả thôn đều im ắng, chuyện này rất không bình thường!

Hùng Kim Lực vừa nghe, ánh mắt toát ra một tia hung quang:

- Nói như vậy, ta cũng cảm thấy không đúng thật! Ta để lại mười mấy thằng nhóc trông nhà, chẳng lẽ chết sạch hết sao!

- Có thể, nói không chừng là bị Zombie tập kích nên đều rời đi!

Trần Lượng nhẹ giọng nói, tựa như đang an ủi Hùng Kim Lực.

- Hừ, Hùng Kim Lực ta không ngốc! Rốt cuộc là chết sạch, hay là rời khỏi ta vẫn có thể nhận ra, xem ra là có kẻ không có mắt muốn thử một chút thủ đoạn của ta!

Hùng Kim Lực cười lạnh một tiếng, khí thế trên người giống như một con gấu đen thức tỉnh, hai mắt nhìn về phía trước, nhe răng cười.

Những người khác nghe hai người nói như vậy thì cẩn thận nhìn về phía trước, nắm chặt súng trường trong tay.

Đám người Vương Song nhìn đoàn xe không ngừng chạy tới, ánh mắt có chút ngưng trọng, cỗ xe càng ngày càng gần, đám người Vương Song cũng có chút khẩn trương.

- Đánh!

Nhìn xe dần dần tới cách mình chưa tới một trăm mét, Vương Song đột nhiên quát, súng ống trong tay trực tiếp bắn về phía phía đoàn xe!

Đúng đùng đùng

Từng tiếng súng vang lên, năm sáu khẩu súng trực tiếp phun ra tia lửa, không ngừng bắn về phía đoàn xe.

Ầm ầm ầm

Răng rắc

Tiếng súng vang lên liên tục, trực tiếp bắn lên xe, phát ra một trận âm thanh lốp bốp. Kính trên xe vỡ trong nháy mắt. Rất nhiều người trực tiếp bị bắn loạn mà chết, tiếng rên thảm vang lên liên hồi.

- Đánh trả cho ta!

- Đánh, tiêu diệt hết đám người này cho ta!

- Phế vật!

Trần Lượng ở trên xe bị hoảng sợ, phản ứng lại trực tiếp hét lớn, tuy rằng hắn ngoan độc, nhưng lại vô cùng nhát gan, nghe được tiếng súng, đã trực tiếp nằm sấp trong xe. Mọi người nhao nhao xuống xe, dựa vào xe không ngừng đánh trả.

Ầm

Kỹ năng điều khiển súng ống của Lưu Hâm rất tốt, có thể so với thiện xạ, mỗi một phát bắn ra, đều có một tên côn đồ trực tiếp bị nổ đầu.

Chỉ chốc lát sau, đã có năm sáu tên côn đồ chết dưới súng của Lưu Hâm, đám người Vương Song thì đều là gà mờ, mười viên đạn cũng chưa chắc có thể bắn trúng một kẻ địch, đối phương cũng như vậy, mạt thế này, quân nhân chuyên nghiệp chân chính vẫn rất ít.

Ầm

Vụt

Bạn cần đăng nhập để bình luận