Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 573: Bạch Manh Manh!

- Ta, ta có thể…ở lại nhà của ngươi hay không….

Khuôn mặt Đồng Vũ đỏ bừng, cúi đầu ngữ khí lí nhí nhỏ giọng nói.

Vương Song cảm thấy mình nghe lầm rồi, trừng lớn hai mắt, có chút không xác định nói:

- Ngươi nói ngươi muốn ở lại nhà của ta?

Nghe được ngữ khí của Vương Song, Đồng Vũ cúi đầu càng thấp hơn.

- Ta không có chỗ ở, ta có thể tạm thời ở lại nhà ngươi không, ta sẽ đi tìm việc làm, chờ ta tìm được việc làm, ta có thể nộp tiền thuê cho ngươi, ta sẽ không ở không đâu.

Giọng nói của Đồng Vũ lí nhí nói.

Vương Song nhàn nhạt dò xét đối phương, có chút mỉa mai nói:

- Dựa vào cái gì, ta phải cho ngươi ở, ta lại không quen biết ngươi, rất thân với ngươi sao?

- Ngươi sao lại không có chút khí độ của nam nhân vậy, ta dù sao cũng là một mỹ nữ, bây giờ bị đuổi ra khỏi, chẳng lẽ ngươi không thể thương hại ta một chút hay sao!

Đồng Vũ dường như bị Vương Song kích thích, giọng nói lớn hơn rất nhiều.

Vương Song khinh thường liếc nàng một cái, quả thật, dung mạo và khí chất của nàng Vương Song miễn cưỡng chấm cho nàng chín mươi điểm, nhưng nàng có quan hệ gì với hắn, hắn lại không phải người nhìn thấy mỹ nữ là đi không nổi, chẳng lẽ là mỹ nữ là có thể yêu cầu hắn vì đối phương làm việc cho đối phương sao. Trong mạt thế, có rất nhiều nữ nhân gặp nạn, bản thân cũng không thể quản nổi, cũng không muốn quản tới.

- Thật ngại quá, ta không giúp được ngươi, ngươi vẫn nên nghĩ cách khác đi!

Vương Song lạnh nhạt nói một câu, sau đó muốn rời đi.

- Ô ô, sao ngươi lại máu lạnh như vậy, ta cũng đâu có ở không, ta tìm được việc sẽ trả tiền thuê nhà cho ngươi mà…

Nước mắt của Đồng Vũ cũng không kìm được nữa, giống như những hạt châu bị vỡ tan rơi xuống.

Vương Song lập tức cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ xoay người, chỉ vào một căn phòng bên cạnh, nói:

- Bên cạnh ngươi không phải còn có một nhà sao, hình như cũng là một nữ sinh, ngươi tại sao không đi cầu xin nàng hả!

- Các nàng có rất nhiều người, đều đã chật rồi, hơn nữa, quan hệ giữa ta và các nàng không tốt lắm.

Đồng Vũ vừa thấp giọng khóc nức nở, vừa lí nhí trả lời.

Nghe vậy, Vương Song càng không muốn để ý tới Đồng Vũ, ngay cả nữ nhân các nàng cũng chán ghét nàng ta, có thể biết được nàng bình thường có bao nhiêu kém duyên, giao lưu với người khác có bao nhiêu nát, bao nhiêu khiến người ta chán ghét.

- Phòng của ta ngươi thuê không nổi đâu, vẫn nên đừng lãng phí thời gian nữa!

Vương Song nói xong, lập tức muốn rời khỏi, không ngờ tới Đồng Vũ ở phía sau kéo mạnh cả người hắn, có chút không phục nói:

- Ta tìm được việc lập tức trả tiền thuê cho ngươi, ta chỉ cần một căn phòng mà thôi, chẳng lẽ ta đường đường là một nghiên cứu sinh khoa tài chính đi tìm việc chẳng lẽ không trả nổi tiền thuê một căn phòng hay sao!

Vương Song không nói gì thêm, lấy chìa khóa ra, mở cửa, lạnh nhạt nói với Đồng Vũ:

- Ngươi cảm thấy một tháng ngươi có thể có được tiền lương là hai trăm cân lương thực sao?

Nhìn thấy trang hoàng trong phòng Vương Song, Đồng Vũ trong nháy mắt trừng to mắt, dường như vô cùng nghi hoặc vì sao đều là một tầng phòng trọ, sao lại chênh lệch lớn tới như vậy, so với phòng trọ trước đó của nàng, phòng Vương Song ở mới là cuộc sống thật sự!

Đồng Vũ trợn trừng mắt, nàng rất rõ ràng tiền thuê căn phòng này cho dù là nàng có tìm một công việc mới, cũng không có khả năng ở nổi!

- Cho nên, đừng có tiếp tục dây dưa với ta!

Vương Song thờ ơ nói, xoay người lập tức rời khỏi.

Đồng Vũ có chút thất hồn lạc phách nhìn bóng dáng xoay người rời đi của Vương Song, đột nhiên cắn răng một cái, lần nữa lớn tiếng nói:

- Rốt cuộc làm gì thì ngươi mới đồng ý cho ta ở lại? Điều kiện gì ta đều đáp ứng ngươi!

Bước chân Vương Song dừng lại, xoay người lại, cười như không cười liếc nhìn nàng một cái, đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, nhìn tới nỗi Đồng Vũ có chút run rẩy.

-Ngươi, ngươi muốn như thế nào?

Đồng Vũ có chút e ngại nhìn Vương Song một cái.

- Nếu ngươi đã quyết tâm như vậy, ta có thể đồng ý cho ngươi ở lại, chẳng qua điều kiện gì ngươi cũng đồng ý sao?

Khóe miệng Vương Song lộ ra một độ cong nhỏ.

- Ta đồng ý, ta khẳng định đáp ứng!

Đồng Vũ nghe vậy, trên mặt lộ ra một vòng kinh hỷ, lập tức vội vàng gật đầu, sợ Vương Song đổi ý.

- Vậy thì tốt, trước tiên đi mua thức ăn, nấu cơm cho ta.

Vương Song đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, từ trong túi lấy ra một lương phiếu giá trị một trăm, đưa cho Đồng Vũ lạnh nhạt phân phó.

- Ách, mua thức ăn nấu cơm?

Đồng Vũ sững sờ một chút.

- Không biết ư?

Vương Song nhíu mày, nếu như chuyện đơn giản như vậy cũng không biết làm, vậy hắn cũng không cần thu lưu nữ nhân này!

- Biết, biết, ta lập tức đi, bảo đảm ngươi ăn tới mỡ dính đầy miệng!

Đồng Vũ một tay nhận lấy lương phiếu của hắn, nhanh như chớp chạy tới thang máy xuống lầu.

Vương Song lộ ra một nụ cười hài lòng, đang muốn rời đi, đột nhiên, cửa phòng một bên khác mở ra, một nữ tử lớn lên vô cùng đáng yêu bước tới, nhìn Vương Song, ngọt ngào giới thiệu:

- Soái ca, xin chào, ta là Bạch Manh Manh, khách thuê phòng 903, rất vui được làm quen với ngươi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận