Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 908: Sí Thiên Sứ - Phyllis! (2)

Đa Mông cũng mong chờ nhìn Phyllis, Thần Chủ có thể cử Phyllis đến cứu bọn họ, bọn họ khá chấn động, không ai có thể biết rõ sức mạnh của nam nhân trước mắt này hơn bọn họ, chiến tướng hàng đầu dưới tay Thần Chủ, lúc nãy nếu không lo lắng hai người bọn họ sẽ là gánh nặng, thì có cùng hai cường giả Nhị Giai đánh nhau cũng chưa chắc sẽ yếu thế.

Nghe thấy lời Khải Lâm nói, Phyllis tà ác liếc mắt nhìn Khải Lâm, trong mắt lóe lên sự tức giận, nhưng mà miệng lại nói:

- Không sai, Thần Chủ kêu ta dẫn hai người về, lần này, nhiệm vụ của các ngươi thất bại, đã làm cho Thần Chủ tức giận, tốt nhất là nên nghĩ trước lý do đi, nếu không thì, Thần Chủ sẽ không dễ dàng tha cho các ngươi đâu!

- Đáng chết, đều tại tên Vương Song đáng chết này, nếu không phải hắn, chúng ta đã thành công rồi!

Nghe xong, sắc mặt Đa Mông thay đổi, nhưng nhớ đến sự đáng sợ của Thần Chủ, không khỏi tức giận mà lớn tiếng hét.

- Rốt cuộc tên đó mạnh cỡ nào?

Phyllis nghe vậy chau mày nói:

- Thần Chủ đã ra lệnh cho ta, không những phải dẫn các ngươi về, mà còn phải dẫn Vương Song về cùng, nghe ý các ngươi nói, thực lực của tên Vương Song này rất mạnh rồi!

- Cái gì, còn phải mang cả Vương Song về sao!

Hai người đều bị dọa cho sợ, liên tục lắc tay:

- Phyllis, ngươi tạm thời vẫn nên từ bỏ ý định đó đi, trừ phi Thần Chủ tự mình ra tay, nếu không thì, muốn bắt được Vương Song, cho dù ba người chúng ta cộng lại cũng không có chút khả năng nào!

Nhìn thấy hai người như vậy, Phyllis không những không từ bỏ ý định của mình, mà càng cảm thấy hứng thú với Vương Song hơn:

- Các ngươi càng nói như vậy, càng làm ta cảm thấy hứng thú với tên đó, không được, ta nhất định phải tự mình thăm dò sức mạnh của tên này! Lỡ như các người phóng đại thực lực của hắn thôi, vậy không phải ta đã lãng phí mất một công trạng trời cho sao!

Nhìn dáng vẻ của Phyllis, hai người Khải Lâm chỉ cảm thấy cho dù bản thân có nói gì cũng chỉ vô ích mà thôi.

- Đúng rồi, lúc nãy ta bắt lấy các người, sao không cảm nhận được một chút năng lượng nào trong cơ thể các ngươi vậy!

Phyllis nhớ đến một vấn đề, nghi ngờ nhìn bọn họ. Thân là một cường giả Nhất giai đỉnh phong, trong cơ thể lại không có chút năng lượng nào, điều này là hoàn toàn không hợp lý!

- Năng lượng trong cơ thể chúng ta bị Vương Song phong ấn rồi!

Hai người Khải Lâm như sắp khóc, nếu năng lượng trong cơ thể bản thân không bị phong ấn, bản thân đã sớm tìm cách chạy trốn rồi!

- Thiệt là phiền phức!

Phyllis lắc lắc đầu, bước về phía trước, giơ bàn tay lên, một luồng sáng màu vàng kim như mặt trời xuất hiện trong tay hắn, chui vào trong cơ thể của hai người.

Khi luồng ánh sáng vàng tiền vào, năng lượng mà Vương Song giữ ở trong cơ thể hai người bị quấy rầy, hóa thành những mũi đao gió sắc nhọn, điên cuồng chặt chém nguồn năng lượng lạ lẫm đang tiến vào!

- Nguồn năng lượng thật dữ dội!

Phyllis hơi kinh ngạc, nhưng mà lập tức cười lạnh:

- Nhưng mà chỉ là nước không nguồn thôi, còn muốn tạo ra sóng gió gì!

Trong khi nói, năng lượng trong tay lần nữa tăng cao, nháy mắt đè ép năng lượng mà Vương Song để lại, trực tiếp ép ra ngoài cơ thể.

Oành! Oành.

Giải trừ phong ấn, khí thế mạnh mẽ của Khải Lâm và Đa Mông tăng lên nhanh chóng, một thân sức mạnh đã được hồi phục, cảm nhận sức mạnh tràn đầy trong cơ thể mình, hai người không kiềm được có chút kích động, chỉ có thật sự mất đi, mới có thể biết rõ sự đáng giá của năng lượng và tự do của bản thân!

Ngay lúc mà phong ấn được giải trừ, Vương Song ở căn cứ thành phố Thượng Kinh đã cảm nhận được.

“Xem ra, trong căn cứ lại xuất hiện một số biến cố, vậy mà phong ấn của hai người lại bị giải trừ rồi!” Vương Song chau mày, ngay lập tức nhắm mắt, không quan tâm nữa, nếu thật sự có chuyện gì lớn xảy ra, bọn họ nhất định sẽ liên hệ mình, nếu bản thân đã không nhận được tin tức, vậy thì tức là vấn đề không lớn.

Bản thân không thể làm bảo mẫu cho bọn họ cả ngày, chuyện gì cũng phải tự mình xử lý!

Một tuần qua đi, ban ngày Vương Song phải ở đó nghe mọi người nói về một đống ngôn từ mà bản thân nghe không hiểu, buổi tối, thì bị Triệu Hân quấn lấy, liều mạng tìm kiếm, may là sức khỏe của Vương Song đủ mạnh, nếu không thì, thật sự là không chịu nổi.

Đợi đến khi bọn Vương Song quay về đến thành phố căn cứ, bây giờ mới biết được bọn Khải Lâm được người cứu đi rồi, người ra tay nghi ngờ là người của tổ chức Thần!

Sắc mặt của Vương Song ảm đạm như nước, mọi người ở một bên đều không dám lên tiếng, bọn Triệu Hân, Đổng Châu có chút bất đắc dĩ nhìn mọi người xung quanh, đây không phải gây thêm phiền phức cho Vương Song sao, chỉ rời đi có mấy ngày, trong căn cứ lại có rắc rối mà bọn họ không thể nào giải quyết được!

- Thành chủ, người đó…

Nhìn thấy vẻ mặt hơi tức giận của Vương Song, Thu Ảnh Đồng muốn mở miệng giải thích một chút, nhưng bị Vương Song cắt ngang:

- Không cần nói nữa, tâ hiểu, thực lực của tên đó chắc là rất mạnh, cho dù mọi người ra tay, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được đối phương!

Bạn cần đăng nhập để bình luận