Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 116: Minh tinh Triệu Hân (2)

- Đánh giá: Là nhân vật không thể thiếu trên chiến trường. Nếu loại hình Tiến Hoá Giả này tiến hoá đến bậc Cao Cấp, tứ chi cho dù bị chặt đứt cũng có thể nối lại. Chỉ cần còn một hơi là có thể cứu sống người.

Nhìn những tin tức này, Vương Song cũng không biết phải nói cái gì. Lúc nãy tra xét nam nhân kia chỉ là một người thường, giờ lại thấy nữ nhân tưởng chừng bình thường này lại là một Tiến Hóa Giả. Còn là một Tiến Hóa Giả có kỹ năng cực kỳ hữu ích: chữa bệnh. Đây quả thực là cọng rơm cứu mạng trên chiến trường. Dù cho muốn Vương Song lấy 10 người Chiến Đấu Hình Tiến Hoá Giả đi đổi hắn cũng đồng ý.

Không ngờ rằng lại có thể dễ dàng tìm thấy như vậy.

Thấy ánh mắt nóng bỏng của Vương Song, khuôn mặt nữ nhân lộ ra một nụ cười. Nàng biết mình đánh cược thắng rồi. Trước đó, khi nàng đạt được loại năng lực đặc thù này đã giữ kín không dám nói cho ai, sợ bị người khác mơ ước. Nàng hiểu được năng lực này của nàng trong thế giới này như miếng mồi ngon. Nếu bị người khác biết, không chừng sẽ mang tới mầm tai hoạ. Sớm lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, nàng hiểu rất rõ bản tính xấu xí của con người. Cho nên nàng đã luôn cẩn thận che giấu chính mình. Chờ đợi một người có thể mang nàng ra ngoài, cũng có thể che chở cho nàng.

Nhìn thấy năng lực của Vương Song, nàng biết người mình chờ đã tới rồi. Hy vọng ra ngoài của nàng đặt ở trên người Vương Song. Nàng dù có được loại năng lực thần kỳ này, nhưng lại không có khả năng tự bảo vệ bản thân. Cho nên nàng chỉ có thể dựa vào một kẻ mạnh, như vậy mới có thể tồn tại tiếp được.

Mà Vương Song chính là người đó. Cho nên, nàng không hề che giấu nữa mà bày ra giá trị lớn nhất của mình.

- Tốt, rất tốt!

Giọng nói trầm thấp của Vương Song vang lên. Hắn nhìn Triệu Hân như nhìn một viên tuyệt thế mỹ ngọc.

- Từ giờ trở đi, ngươi hãy đi theo ta. Ta sẽ đưa ngươi đi khỏi chỗ này, đến một nơi an toàn hơn. Nhớ kỹ, ta tên là Vương Song!

Triệu Hân nở một nụ cười, âm thanh như gạo nếp ngọt ngào vang lên:

- Cảm ơn Vương ca!



Một giờ sau, Vương Song đưa Triệu Hân đi theo tìm được một nhà khách sạn, tắm rửa sạch sẽ. Sau đó hắn còn tìm thấy vài món quần áo của nữ nhân đưa cho nàng thay.

Khi Triệu Hân từ phòng tắm bước ra, Vương Song có một cảm giác bị choáng ngợp, ánh mắt hắn sáng lên.

Triệu Hân mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trước ngực vồng cao vút, chân mặc quần jean xanh, tôn lên dáng người tuyệt đẹp của nàng. Kết hợp với giày thể thao trắng khiến nàng có một vẻ thanh thuần xinh đẹp. Khuôn mặt sau khi lau chùi sạch sẽ đã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp ban đầu: Mặt trái xoan, mày lá liễu, môi anh đào, thực là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Một đầu đầy tóc đen nhánh xõa mềm mại sau lưng, khóe miệng khẽ mỉm cười. Nàng tủm tỉm nhìn khuôn mặt dại ra của Vương Song.

- Vương ca, ta có xinh đẹp không?

Triệu Hân đong đưa vòng eo, dường như một nhành tơ liễu. Người hơi vừa động, trước ngực rung rinh mãnh liệt. Tiến đến bên người Vương Song, Triệu Hân cúi người để lộ một màn cảnh xuân. Đôi tay trắng như ngọc cuốn lấy cổ Vương Song, môi kề sát tai hắn, hơi thở như lan.

Trái tim Vương Song không thể khống chế mà đập bùm bùm, mặt đỏ bừng. Hắn chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này nên đã hoàn toàn gục ngã trước sắc đẹp của Triệu Hân, không thể chống cự nổi.

Triệu Hân cảm nhận được Vương Song đang khẩn trương. Nam nhân này trong chuyện nam nữ lại non nớt như một con nai vàng, nàng không khỏi mỉm cười. Triệu Hân chậm rãi cởi quần áo Vương Song ra, cuối cùng Vương Song không nhịn được, bế bổng nàng lên, chạy về phía giường đệm êm ái. Không gian chỉ còn lại một tiếng kêu duyên dáng vang lên.

Hai tiếng sau, Vương Song và Triệu Hân nằm trên giường. Triệu Hân giống như rắn nước, ôm chặt lấy Vương Song. Nàng nhìn hắn, đôi mắt hiện rõ nụ cười.

- Cười cái gì?

Vương Song hỏi, một tay vỗ về tóc nàng, vẻ mặt hưởng thụ.

Triệu Hân nghịch ngợm cười:

- Cười chính ta. Cuối cùng cũng không cần như trước đây, cẩn thận mà sinh tồn. Đây đều là ngươi mang đến cho ta. Ta cười mình thật may mắn khi gặp được ngươi.

Nói rồi “Muah” một tiếng, hôn lên mặt Vương Song với vẻ hạnh phúc.

Triệu Hân rất thông minh, biết khi nào nên làm chuyện gì. Nếu nói nàng vừa gặp đã yêu Vương Song thì chính là nói vớ vẩn. Nhưng Vương Song có thể bảo vệ nàng, khiến cho nàng không bị Zombie đe doạ. Vậy thì Vương Song chính là người nàng cần.

Cho nên Triệu Hân yêu thích kỳ thật chính là sức mạnh của Vương Song. Nếu có một ngày, một người khác mạnh hơn Vương Song giết chết hắn. Vậy thì nàng đương nhiên sẽ đi tìm kiếm một người khác để che chở mình.

Vương Song khẽ mỉm cười. Tuy biết rằng, chỉ là vì vũ lực mới khiến cho một vị đại mỹ nữ như vậy ưu ái mình, một khi có người cường đại hơn mình xuất hiện, chưa chắc Triệu Hân đã không có tâm tư khác. Nhưng Vương Song lại không thèm để ý, hắn thích cũng chỉ là thân thể của nàng. Hắn cũng có đủ tự tin, chỉ cần mình còn tồn tại một ngày, vị đại mỹ nữ Triệu Hân này cũng chỉ có thể thuần phục dưới chân hắn, ngoan ngoãn xem hắn trở thành duy nhất của nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận