Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1375: Sự khủng bố của Lâm Kinh Thiên! (2)

- Không được, cảnh giới Võ Đạo của Lâm Kinh Thiên quá cao, tiện tay đánh ra một kích đã ẩn chứa cảm ngộ của hắn đối với thiên địa rồi, uy lực mạnh đến đáng sợ, tuy thần thông của Tần Phong cường đại, nhưng căn bản không phải là thần thông của bản thân, không thể phát huy được uy lực chân chính.

Thanh Nguyên Tử nhíu mày, có chút thất vọng nói.

Tuy Lâm Kinh Thiên đã áp chế tu vi Võ Đạo của bản thân lại, thậm chí còn thấp hơn cả Tần Phong, nhưng hắn vẫn là cảnh giới Võ Đạo mười ngàn năm và nhãn lực kia không phải thứ Tần Phong có thể so sánh được, chiến đấu với Tần Phong, không khác gì treo đối phương lên đánh!

Mà đám người Lý Thuần Kiếm, Tư Đồ Tuyết, thậm chí là Đoạn Thiên Nhai ngưng trọng nhìn cảnh tượng này, trong lòng vô cùng nặng nề, chỉ từ mấy chiêu này, bọn họ đã biết đối mặt với đối phương, chống đỡ một trăm chiêu, quả thực là khó như lên trời!

Quả nhiên, chưa đến mười chiêu, Tần Phong đã bị Lâm Kinh Thiên đánh bay ra ngoài, nằm trên mặt đất.

"Phụt" một ngụm máu tươi phun ra, ánh mắt Tần Phong ảm đạm nhìn Lâm Kinh Thiên, cay đắng nói,

- Ta thua!

- Ngươi rất tốt, có thể chống đỡ dưới tay ta lâu như vậy.

Lâm Kinh Thiên đứng tại chỗ, giống như một Phi Tiên Giả vậy, phiêu nhiên mà độc lập, nhìn Tần Phong, hắn cười nhạt một tiếng,

- Đáng tiếc, ngươi vẫn không hiểu thần thông của mạnh hơn thì cũng là của người khác, chỉ có kết vớp với chính bản thân mình thì mới là thần thông mạnh nhất.

- Điều này, ngươi phải học hỏi không ít ở tên nhóc Vương Song kia, tuy đao pháp hắn tự sáng lập ra không phải Tuyệt Thế Thần Thông gì, nhưng ở trong tay hắn lại phát huy ra uy lực mạnh nhất.

Nghe lời bình của Lâm Kinh Thiên, Tần Phong gật đầu,

- Đa ta tiền bối chỉ điểm.

- Được rồi, kết tiếp, ai trong các ngươi lên?

Lâm Kinh Thiên nhìn về hía Lý Kiếm Thuần, Tư Đồ Tuyết.

- Ta lên!

Lý Thuần Kiếm sải bước, nhìn Lâm Kinh Thiên, cả người dường như hóa thành Thần Kiếm.

- Lâm tiền bối, ta chỉ có một kiếm!

Lý Thuần Kiếm trầm giọng nói.

- Trảm Thiên Rút Kiếm Thuật à, ha ha, rất lâu rồi ta không gặp đó.

Ánh mắt Lâm Kinh Thiên lóe lên chút hồi ức, hiển nhiên đã từng thấy rồi, biết thần thông này.

- Ra tay đi, ta cũng muốn xem một chút ngươi lĩnh ngộ thần thông này đến mức độ nào!

Lâm Kinh Thiên cười nói.

- Vút

Lâm Kinh Thiên đưa tay, chậm rãi sờ trường kiếm ở sau lưng mình, kiếm ý mạnh mẽ đến cực hạn xuất hiện, muốn cắt núi chẻ sông là chuyện bình thường.

Trường kiếm mạnh mẽ từ từ rút ra, kiếm ý khủng bố như đê vỡ, phát triển mạnh mẽ!

- Ầm

- Trảm Thiên Rút Kiếm Thuật!

Trời đất trong tích tắc trở nên u tối, dường như bước vào thời đại trời đất chưa từng được khai phá, chỉ có một mảnh đen tối vô cùng vô tận, lập tức, trong mẳnh hắc ám này, một tia sáng xuất hiện, giống như là ánh sáng thứ nhât.

Cái tia sáng này dần dần biến lớn, từ một tia sáng nhỏ, cuối cùng, giống như biển gầm, dùng uy thế không gì địch nổi đánh xuống Lâm Kinh Thiên.

Đây là một tia kiếm quang, xé toạc tất cả, trảm phá tất cả, cho dù phía trước có gian nan hiểm trở, một kiếm này cũng sẽ không để ý, phá hủy tất cả!

- Kiếm ý thật bén nhọn!

Lâm Kinh Thiên cảm nhận được kiếm ý chí cường này, ánh mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc.

- Nhưng mà, thần thông này, ngươi vẫn không để lĩnh ngộ được chân lý!

Hắn lắc đầu, ngón cái và ngón trỏ chụm lại một chỗ, tạo ra một Kiếm Quyết.

- Đây mới là Kiếm Đạo!

Vừa nói xong, mảnh hắc ám vô tận biến mất, kiếm ý kinh khủng gấp mười lần ban nãy tách ra, mà lúc này, một kiếm quang như ngọn lửa xuất hiện, lung la lung lay, tùy thời có thể biến mất, nhưng mà, kiếm quang thế này, lúc va chạm với kiếm quang của Lý Thuần Kiếm, hủy diệt như đậu hủ bị ép khô vậy.

- Ầm

Kiếm quang rơi xuống trước mặt Lý Thuần Kiếm, tạo ra một cái hố sâu không thấy đáy!

Lý Thuần Kiếm ngây ngốc nhìn, hồi lâu, ánh mắt của hắn khôi phục lại bình tĩnh, sâu sắc nhìn Lâm Kinh Thiên, dường như có chút hiểu ra.

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm!

Lâm Kinh Thiên mỉm cười nhìn Tư Đồ Tuyết,

- Tiểu nha đầu, thế nào, ngươi còn muốn đấu nữa không?

- Mặc dù biết không phải đối thủ của tiền bối, nhưng Tư Đồ muốn biết bản thân và tiền bối chênh lệch với nhau bao nhiêu...

Tư Đồ Tuyết tiến lên, thanh âm thanh lãnh, nhìn dáng vẻ Lâm Kinh Thiên đánh bại Tần Phong và Lý Thuần Kiếm nhẹ nhàng như vậy, nàng cũng biết bản thân không thể thắng được đối phương, thậm chí muốn chống đỡ mười chiêu cũng là chuyện không thể! Nhưng nàng cũng muốn thử một chút, để xem bản thân chênh lệch bao nhiêu so với đối phương!

Nghe vậy, Lâm Kinh Thiên gật đầu, ra hiệu cho Tư Đồ Tuyết ra tay.

- Linh Độ Băng Phong!

Áo trắng của Tư Đồ Tuyết bay phấp phới, giống như tiên tử Nguyệt Cung bay xuống, dáng người yểu điệu, dung nhan thanh lệ vô song, lúc này, dung nhan của nàng càng thêm phần băng lãnh,cả người giống như một khối huyền băng vạn năm.

Dựa theo tiếng quát của nàng, trên người của Tư Đồ Tuyết tản ra hàn khí lạnh lẽo vô cùng, cỗ lạnh lẽo này mơ hồ có thể đóng bằng linh hồn của người khác.

Lấy nàng làm trung tâm, không khí xung quanh ngưng kết với tốc độ khủng khiếp, bắt đầu kết băng, thậm chí ở trong không gian, đều triệt để ngưng kết, không thể phá vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận