Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1836: Tiểu Thánh Thuật - Trấn Thiên Cương!

- Đại Diệt Thần Kích!

- Bát Hoang Diệt Hết!

Một đại kích hoàng kim nổ ra, lực lượng cường bạo giống như núi cao sụp đổ, thiên địa bị tiêu diệt, Giang Hà đảo lưu, thân ảnh Dương Mạt như một chiến thần, quần áo phần phật, mái tóc màu đen phất phới.

Đại kích nổ ra, không gian sụp đổ, Thiên Ngô Thần Trùng trực tiếp bị Không Gian Loạn Lưu bao phủ, không có ý cảnh dư thừa, chỉ lực lượng đơn thuần, lực lượng hủy diệt đến cực hạn.

Đối mặt với một kích của Dương Mạt, Thiên Ngô Thần Trùng cũng là một loại sinh mệnh, cảm nhận được một cỗ uy hiếp sinh tử nồng đậm, trên thân thể bỗng nhiên tuôn ra một đạo hắc quang, ngay sau đó, Thiên Ngô Thần Trùng xuất hiện từ giữa không trung, trực tiếp bay về phía sau, bay về phía thiên kiêu Dị Vực kia.

"Răng rắc"

Một tiếng hét thảm, tôn thiên kiêu Dị Vực này bị Thiên Ngô Thần Trùng cắn, thân thể trong nháy mắt biến thành đen, không đến một giây, hóa thành bãi nước đen biến mất.

Thiên Ngô Thần Trùng thì muốn trốn xa, một cái tay lớn xuất hiện, bắt Thần Trùng này, bị phong ấn trong một cái lồng năng lượng ánh sáng.

- Thật sự là một tên phế vật!

Lam công tử nhìn Thiên Ngô Thần Trùng trong tay mình, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, ngay sau đó, một con Dị Trùng cả người màu vàng óng xuất hiện, chỉ lớn cỡ bàn tay, mọc ra chín cánh, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Con Dị Trùng này chậm rãi tiến vào bên trong lồng ánh sáng, Thiên Ngô Thần Trùng kia giống như phát giác được cái gì, vậy mà bắt đầu run rẩy, phát ra một trận âm thanh vù vù, giống như đang cầu xin tha thứ, nhưng con Dị Trùng màu vàng óng không để ý đến, mở miệng nhỏ ra, bỗng nhiên thôn phệ Thiên Ngô Thần Trùng vào.

Thấy cảnh này, ánh mắt Dương Mạt ngưng tụ, đứng tại chỗ, mấy người Vương Song thì thở phào, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, ván này, bọn họ thắng.

Có điều bọn họ nhìn thấy Dị Trùng trong tay Lam công tử kia, đám người Vương Song đều cảm giác da đầu tê rần, một cỗ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xông lên đầu.

- Trận thứ hai chúng ta thua, vậy trận cuối cùng này để ta tự mình ra tay đi.

Thanh âm Lam công tử trầm thấp vang lên, lạnh lùng nhìn đám người Vương Song.

Nói xong, thân ảnh hắn chậm rãi tiến lên, theo động tác của hắn, bọn người Dương Phàm phát giác được một cỗ khí tức cực kì khủng bố đang chậm rãi bốc lên.

- Công tử!

Nghe vậy, những đại thiên kiêu sau lưng Lam công tử kia đều hoàn toàn biến sắc, có chút chấn kinh mở miệng, tựa hồ có chút lo lắng.

- Một đám phế vật, trận cuối cùng này các ngươi có thể cam đoan thắng lợi sao?

Lam công tử lạnh lùng quay đầu nhìn lại, làm bọn họ đều không tự chủ được cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Nhìn thấy người dẫn đầu của đối phương xuất mã, ánh mắt Vương Song ngưng lại, gọi Dương Mạt đến, hắn chậm rãi đi về phía trước.

- Sư huynh, cẩn thận, tên này rất mạnh!

Dương Mạt ở sau lưng thấp giọng nói.

Vương Song mỉm cười, đối phương nếu không mạnh, làm sao có thể đảm nhiệm người dẫn đầu nhiều người như vậy, đồng thời Dị Trùng trong tay đối phương kia cực kì khủng bố, cho Vương Song một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Có điều, Vương Song cũng có sức mạnh nhất định, Tử Vân Thần Tinh được mình luyện chế làm thần binh bản mạng, còn chưa từng triển lộ ra trước mặt mọi người, Vương Song rất chờ mong phong quang vô địch chuôi thần binh này mang lại.

Nhìn thấy Vương Song, Lam công tử đối diện cũng không ngoài ý muốn, trước đó quan sát đã thấy được Vương Song hẳn người dẫn đầu của đối phương, hơn nữa ở trên người Vương Song hắn cũng phát giác được một tia lực lượng thần bí.

- Đây là đệ tử quan môn của Trùng Thánh, vô địch thủ của thế hệ trẻ tuổi một thân chiến lực tung hoành Trùng Thánh Giới, Dị Trùng trong tay hắn là Phệ Thiên Trùng, xếp thứ mười bên trong Thập Đại Thần Trùng!

Bỗng nhiên sau lưng Vương Song vang lên hai âm thanh, nhất thời hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người nhìn qua, lúc này mọi người mới phát hiện, thì ra là An Thác và Huyền Dực cao giọng kêu to.

Phía sau bọn họ, hai tay Mạnh Tinh Vân đặt trên đỉnh đầu hai người đối phương, giống như thi triển bí pháp.

Có điều đám người Vương Song chấn động trong lòng, trước đó Thuận Giang biết được thân phận Lam công tử, vậy mà là Thánh Giả Môn Đồ, khó trách làm cho mọi người nói gì nghe nấy.

Còn có Dị Trùng trong tay đối phương lại là Dị Trùng xếp thứ mười ở Trùng Thánh Giới, càng làm cho trong lòng Vương Song hít vào một ngụm khí lạnh, tuy không biết chỗ đáng sợ của Dị Trùng hạng thứ mười, nhưng dáng vẻ vừa rồi Dị Trùng bắt giết Thiên Ngô Thần Trùng thì biết đây tuyệt đối là một nhân vật vô cùng đáng sợ..

- Không nghĩ tới các ngươi còn giữ lại hai tên phế vật này!

Bị hai người gọi ra thân phận của mình, Lam công tử giống như phát hiện một đại lục mới.

- Các ngươi không giết được thì để tới chỗ ta hỗ trợ đi.

Lam công tử cười khẽ một tiếng, trong mắt lóe lên hai luồng quang mang lam sắc, ngay sau đó, thân hình hai người An Thác và Huyền Dực bỗng nhiên bốc cháy lên ngọn lửa lam sắc, ngọn lửa này không có chút độ ấm nào, nhắm vào linh hồn, chỉ trong thời gian tích tắc, đốt cháy sạch sẽ nguyên thần của hai người!

Mạnh Tinh Vân bị giật mình, thân ảnh vội vàng lui lại, may mắn ngọn lửa này không phải nhắm vào mình, cho nên nàng mới không có chuyện gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận