Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 221: Cấp bảy (2)

- Chẳng trách con Biến dị thủ này là mạnh như thế!

Chương Nghiệp thì thầm, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Trước đó vẫn tưởng do bản thân quá yếu, thì ra là do đối thủ quá mạnh.

Những Tiến Hóa Giả khác cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nghĩ như Chương Nghiệp. Vương Song nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cũng không quá quan tâm quần áo trên người đang rách rưới như thế nào, trầm giọng nói.

- Các ngươi, cảm thấy thực lực ta như thế nào?

Vương Song đột nhiên nói, tất cả mọi người giật mình nghi ngờ nhìn Vương Song.

- Tiểu Song, ý của ngươi là sao?

Lý Tân hỏi

- Trả lời ta đi, ngươi cảm thấy thực lực của ta như thế nào?

Vương Song không trả lời, ngữ khí nhấn mạnh, nói lại lần nữa!

Mọi người cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, tất cả đều ngừng nói, nhìn về phía Vương Song, cuối cùng vẫn là Vương Hổ lên tiếng, trầm giọng nói:

- Thực lực của Vương đội đương nhiên là mạnh nhất!

Những người khác không nói gì, nhưng gương mặt đều tỏ vẻ tán thành. Rõ ràng mọi người đều nghĩ như vậy.

- Xem ra các ngươi đều cho là như vậy!

Vương Song đảo mắt nhìn về phía mọi người, trên mặt tỏ vẻ một chút tự giễu.

- Thế nhưng, kẻ mạnh nhất ở trong miệng các ngươi là ta đây xém chút nữa đã bị triệt để trấn áp!

- Các ngươi có biết lúc ta bị trấn áp trong đầu suy nghĩ cái gì không, ta không hận đối thủ quá mạnh, ta chỉ hận bản thân quá yếu! Không mạnh để bảo vệ người mình muốn bảo vệ, là bi kịch lớn nhất của ta.

Thanh âm của Vương Song càng lúc càng lớn, mọi người cũng dần hiểu được Vương Song đang muốn nói gì, tất cả đều là cúi đầu xấu hổ.

- Thế giới này không ngừng biến hóa, thậm chí, loại biến hóa này cũng sẽ biến đổi nhiều so với trong tưởng tượng của các ngươi, hơn nữa có thể sẽ có nhiều sinh vật biến hóa mạnh hơn Biến dị thủ này! Thậm chí chính ta dù có mạnh mẽ tới đâu cũng không phải là đối thủ!

- Đến lúc đó, các ngươi còn có thể trông cậy vào ta sao? Điều duy nhất các ngươi có thể dựa vào chính là bản thân và sức mạnh của chính bản thân các ngươi! Đến lúc đó, các ngươi gặp phải đối thủ mạnh mà không thể khống chế, thì các ngươi không thể phàn nàn rằng đối thủ của ngươi quá mạnh mà các ngươi chỉ có thể oán hận rằng thực lực của mình quá yếu!

Mọi người đều nhìn về phía Vương Song, âm thanh của hắn đã dần dần trở nên bình tĩnh hơn, nhưng những lời nói này lại giống như quả bom, tạo thành một trận sóng to gió lớn ở trong lòng bọn họ!

Đặc biệt là những Tiến Hóa Giả đều xấu hổ cúi đầu, nhìn thì có vẻ bọn họ rất liều mạng, không ngừng giết Zombie, tốc độ nâng cấp cũng rất đáng mừng. Nhưng trong lòng bọn họ đều biết, thực tế bọn họ đã không có quyết tâm từ bỏ tất cả, càng không có can đảm để đặt sự sống và cái chết sang một bên.

Dưới sức mạnh bảo vệ cường đại của Vương Song, bọn họ dường như đã đặt mình vào trong một bến cảng thoải mái, càng ngày càng nhàn hạ.

Sau khi nghe Vương Song khiển trách một trận, bọn họ như tỉnh ngộ, tất cả đều nhìn Vương Song với vẻ mặt xấu hổ. Sau lần này, chỉ là ta cảm nhận được một luồng khí tức bá đạo vô địch, đánh trăm trận cũng không chết!

- Đây phải là hào quang mà một người đàn ông mạnh mẽ thực sự nên có! Làm hết khả năng, đúng như trong tuyệt vọng mà khởi sinh, trong cái chết mà sống lại!

Trong lòng mọi người lóe lên một tia giác ngộ.

- Tiểu Vương, chúng ta đã làm ngươi thất vọng!

Lần này vẫn là Lý Tân lên tiếng, hắn nhìn Vương Song, ánh mắt vô cùng thanh tịnh, vô cùng thành khẩn.

Chương Nghiệp hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên và nói từng chữ một:

- Vương đội, bọn ta sẽ không bao giờ để ngươi chiến đấu một mình nữa! Ta muốn chứng minh cho ngươi thấy rằng ngay cả khi không có ngươi, Chương Nghiệp ta vẫn có thể có thể một mình đảm đương một vùng.

- Ta cũng vậy, tuyệt đối sẽ không để Vương đội một mình chiến đấu nữa!

- Đúng, Vương đội, xin hãy tin tưởng bọn ta! Bọn ta sẽ không để ngươi thất vọng nữa!.

Mọi người lần lượt lên tiếng, cam đoan với Vương Song một cách vô cùng kiên định.

Hoàng Thiên Hằng khẽ mỉm cười, nhìn cảnh này, ánh mắt hắn hiện vẻ vui mừng, thực ra chính hắn cũng đã phát hiện những Tiến Hóa Giả này có khuyết điểm, nhưng hắn là người ngoài cuộc, có nói ra cũng không có tác dụng gì. Nên xem như không thấy gì cả.

Vương Song thấy mọi người đã tỉnh ngộ, trên mặt cũng lộ ra ý cười, sở dĩ hắn nói những lời như vậy là vì hắn phát hiện đám người Lý Tân, Chương Chiệp vì hắn mà dần mất đi chí tiến thủ, trở nên hơi nhàn hạ.

Điều quan trọng hơn là Vương Song phát hiện ra khuyết điểm chí mạng nhất chính là bên cạnh hắn không có cao thủ đứng đầu chân chính, tuy đẳng cấp đám người Chương Nghiệp, Chu Ảnh, Đặng Tuyết cũng tương đối cao, năng lực cũng rất tốt, nhưng một khi thật sự đánh nhau với cường giả, khiếm khuyết này hoàn toàn bại lộ, không chịu nổi được một kích!

Lần này bản thân bị trấn áp, mặc dù đã kiên trì một khoảng thời gian, nhưng nếu không kịp thời chạy trốn, cũng sẽ gặp tai họa.

- Lần này có thể coi như để cho bọn họ một bài học, để bọn họ biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Có chí tiến thủ một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận