Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 789: tiến sĩ Lâm tuyệt vọng (2)

Nhưng mà hắn cũng chừa lại một đường lui, chưa hề nói tiến độ nghiên cứu hiện tại, chỉ nói cho đối phương biết, mình cần thời gian ba năm mới có thể nghiên cứu loại vũ khí này! Hầu Phong đương nhiên đáp ứng, mỗi ngày đều cho người mang đến cho bọn họ những món ăn ngon nhất, đồ ăn tốt nhất, thậm chí còn phái một số Tiến Hóa Giả “bảo vệ” bọn họ, nói là bảo vệ, nhưng là giám thị.

Mặc dù Lâm Thiên Nam có chút không thoải mái, nhưng cũng không hề để ý, chỉ cần có thể nghiên cứu ra loại vũ khí này, cho dù một người bình thường cũng có thể thương tổn đến những Zombie đặc thù kia, đối với người sống sót còn lại mà nói, cái này không khác gì đột phá một sự kiện quan trọng cả, còn có thể ảnh hưởng đến tất cả mọi người.

Bởi vậy, sau đó, Lâm Thiên Nam dẫn theo đoàn đội của mình không ngừng phá giải từng cửa ải nan quan, mà bên ngoài, Hầu Phong cũng không ngừng thu phục lấy từng căn cứ địa của người sống sót, dần dần trở nên cường đại, một năm sau, bọn họ trở thành bá chủ duy nhất trong tỉnh Trung Vân!

Ngay cả như vậy, đám người Hầu Phong cũng không dám xem thường đám người Lâm Thiên Nam, vẫn khách khí đối đãi bọn hắn.

Nhưng mà đám người Hầu Phong cuối cùng lộ ra chân ngựa, lúc Từ Minh khoa giao lưu với một thủ hạ của Hầu Phong biết được hầu Phong là loại người gì, bạo tàn, Độc Tài, Thị Sát...

Có thể nói, Hầu Phong gần như là một nhân vật ác ma, số lượng nhân khẩu tồn tại trong căn cứ vượt qua 10 vạn, số lượng binh lính cũng đạt gần ba vạn, thế nhưng Hầu Phong vẫn không vừa lòng, muốn chiếm cứ càng nhiều địa bàn, vì thế, hắn điên cuồng khuếch trương, cũng không phải tiêu diệt Zombie, mà là dùng Đồ Đao nhắm ngay đồng bạn của mình, phàm là người thần phục hắn, đương nhiên có thể sống sót, không thần phục hắn, chỉ chỉ có thể vô tình bị giải quyết.

Từ Minh Khoa cũng âm thầm dò thăm, Hầu Phong muốn lợi dụng thành quả nghiên cứu của tiến sĩ Lâm đánh các khu vực đại hình khác, hoàn thành dã tâm thống nhất Hoa Quốc của hắn.

Hiểu rõ điểm này, Từ Minh Khoa nói cho Lâm Thiên Nam, sau đó bọn họ âm thầm thương nghị, dự định chạy trốn, may mắn Từ Minh Khoa thường xuyên ra ngoài, biết được rất nhiều tin tức, đưa ra ý kiến đầu nhập vào thành phố Giang Nam.

Sau đó bọn họ âm thầm bố trí, rất nhanh, nghiên cứu của bọn họ hoàn toàn thành công, nhưng Lâm Thiên Nam lại nói cho Hầu Phong muốn nghiên cứu ra còn cần thời gian không ngắn, cũng muốn nhân cơ hội Hầu Phong ra ngoài mà chạy trốn, giết chết một cường giả nhất giai giám sát bọn họ, sau đó một đường điên cuồng chạy trốn.

Trên đường, bọn họ đã phát tin tức cho thành phố Giang Nam, hi vọng thành phố Giang Nam bên kia có thể cho người tới trợ giúp bọn họ.

- Từ thúc, ngươi nhất định phải kiên trì lên, chúng ta nhất định sẽ không có việc gì!

Một nữ sinh bên cạnh, tóc ngắn, trông vô cùng thanh tú có chút nghẹn ngào mở miệng, cũng đeo một cặp mắt kiếng, có vẻ đẹp tài trí. Nàng cũng giống như Lâm Thiên Nam tiến hóa não bộ Trầm Đình, hiện tại cũng trợ thủ quan trọng nhất của hắn, lần này bọn họ hành động rất bất ngờ chỉ mang theo một số nhân viên nghiên cứu quan trọng nhất.

Từ Minh Khoa cười khổ lắc đầu, trong miệng lại tràn ra lượng lớn máu tươi:

- Đừng tốn sức nữa, mặc dù chém giết Tiến hóa giải nhất giai Trương Toàn kia nhưng thực lực của hắn suy cho cùng cũng mạnh hơn ta một bậc, nhận một kích trước khi chết của hắn, có thể chống đỡ đến bây giờ cũng đã là kỳ tích rồi... Khục... Khục...

Nói xong, lại ho khan vài tiếng, thanh âm có chút gấp rút mở miệng:

- Ta sẽ giữ chân bọn họ một khoảng thời gian, tiến sĩ Lâm, còn có Tiểu Trầm, các ngươi nhanh đi đi, ta sẽ để cho Tiểu Trần bảo vệ các ngươi chạy trốn, những người khác, không có cách nào, chỉ có thể theo ta cùng hi sinh, nếu không, các ngươi cũng đừng hòng thoát được!

Nghe vậy Lâm Thiên Nam cùng Trầm Đình thân thể chấn động, có chút không thể tin nhìn quân nhân trung dũng đáng tin này, đây là lời hắn nói ra, vứt bỏ những người khác, để bọn hắn đi trước!

- Không phải tâm ta hung ác, nếu như các ngươi bị bắt lại, đến lúc đó, nghiên cứu của các ngươi sẽ rơi vào trong tay Hầu Phong, bây giờ cũng không dễ dàng gì, Hoa Quốc sẽ dần dần khôi phục sự yên bình trước đó, chẳng lẽ ngươi còn muốn Hoa Quốc lần nữa lâm vào tình trạng chiến tranh hỗn loạn không chịu nổi sao!

Từ Minh Khoa ho khan nói.

- Bỏ xe bảo soái vẫn là điều ta thống hận nhất, không nghĩ tới chính ta cũng có một ngày sẽ làm như vậy!

Từ Minh khoa tự giễu đứng lên, nhìn nam tử vẻ mặt lạnh lùng bên cạnh hai người:

- Trần Binh, ta giao tiến sĩ Lâm cho ngươi, cần phải cam đoan bọn họ an toàn, đưa họ đến thành phố Giang Nam!

- Vâng, đội trưởng, Trần Binh cam đoan, cho dù hy sinh tính mệnh cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Thanh âm Trần Binh vô cùng lạnh lùng, giống như một khối hàn băng, chỉ là trong thanh âm của hắn chứa sự run rẩy mà mọi người ai cũng có thể nghe thấy.

- Trần Binh là thủ hạ ưu tú nhất của ta, cũng là Tiến Hóa Giả cấp chín, có hắn ở một bên bảo vệ các ngươi, ta cũng có thể an tâm!

Hai người Tiến sĩ Lâm nghe bọn họ nói vậy cũng chỉ thở dài, có chút áy náy nhìn quân nhân vẫn luôn bảo vệ bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận