Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 469: Long Giang! (3)

- Ha ha, Thu lão nói đùa rồi,Ảnh Đồng bây giờ chính là người của thành phố Thiên Chi, nàng làm chuyện gì đương nhiên hậu quả sẽ do thành chủ ta một mình gánh chịu, Ai dám đối phó với Ảnh Đồng, thì chính là đối đầu với thành phố Thiên Chi!

Vương Song cũng cười nói theo.

Trên mặt Thu Ảnh Đồng cũng lộ ra vẻ tươi cười, lập tức nhìn mười mấy người ở trên mặt đất kia, sau đó nhìn về phía Vương Song thăm dò

- Dựa vào những chuyện ác mà bọn họ đã làm, vốn nên trực tiếp giết chết luôn, nhưng ta có thể cho các ngươi một cơ hội, giờ hãy đi đến bờ sông, đứng ở bờ sông chờ khoảng mười phút, trong mười phút đó các ngươi không được chạy, nhất định phải chờ ở đó, sau mười phút các ngươi sẽ được tự do, tội lỗi các ngươi gây ra ta cũng không truy cứu nữa!

Vương Song quay đầu nhìn về phía những người kia.

Bọn họ nghe Vương Song nói như vậy thì đều sợ hãi, lớn tiếng cầu xin tha thứ.

- Đại gia ơi, không được đâu, ở trong đó có thú biến dị, bọn ta đến gần sẽ chết đó!

- Đúng vậy, các vị quân gia, van xin các ngươi, tha cho bọn ta đi, quái thú ăn thịt người ở trong đó nhiều lắm, bọn ta không muốn chết đâu!

- Tha mạng, bọn ta không dám nữa!

- Không tới gần bờ sông được đâu......

Nghe bọn họ xin tha như vậy, Vương Song còn chưa lên tiếng, Hồng Vũ ở một bên đã biến sắc, trực tiếp tát một cái, một người trực tiếp bị đánh bay ra ngoài tận mười mét, cơ thể run rẩy vài cái thì không nhúc nhích nữa.

- Nhớ cho kỹ, bọn hta không cho phép các ngươi cò kè mặc cả, mà là ra lệnh cho các ngươi! Các ngươi vốn đáng chết, bọn ta lại co các ngươi thêm một cơ hội để sống, hoặc đứng ở đó trong vòng mười phút, sau mười phút cho dù là sống hay chết, bọn ta cũng không can dự gì nữa, nhưng nếu các ngươi không đồng ý, bây giờ ta cũng có thể tiễn các ngươi đi một đoạn!

Hồng Vũ nhìn mấy người bọn họ, lạnh lùng lên tiếng, đối với những người này, nghe những chuyện ác bọn họ đã từng làm, khiến hắn hận không thể trực tiếp đánh chết bọn họ, bây giờ bọn họ còn dám cự tuyệt, Hồng Vũ cũng không chút nương tay, trực tiếp cho bọn họ biết tay.

Tận mắt nhìn thấy Hồng Vũ đánh một cái đã chết ngay như vậy, bọn họ cũng bị dọa đến run rẩy, đám người bọn họ không phải những kẻ thấy chết không sờn, bằng không sao lại làm đủ mọi chuyện chỉ để được sống sót cơ chứ, bây giờ bị dọa một chút thôi đã mồ hôi đầm đìa rồi.

- Đi ra bờ sông trong vòng mười phút thì còn có cơ hội sống sót, nhưng nếu các ngươi không đồng ý, chi chết ngay bây giờ luôn, nên chọn như thế nào, ta nghĩ không cần ta phải nói đâu ha!

Hồng Vũ tiếp tục nói.

- Ta đi!

Lần này, không cần phải chờ quá lâu. Một người ở trong đó đã không chịu nổi áp lực, gian nan lên tiếng. Hắn cũng biết nếu không đồng ý với bọn họ thì sẽ bị đánh chết ngay. Nhưng ở bờ sông còn có chút cơ hội sống sót. Loại đạo lý này bọn họ có thể hiểu được, nhưng xác suất bị ăn thịt cũng rất cao, hắn từng gặp qua nhóm người tìm kiếm thức ăn ở bờ sông cuối cùng bị thú biến dị ăn không chừa lại gì cả.

Những người khác thấy có người lên tiếng, cũng bất đắc dĩ đồng ý.

- Bọn ta đồng ý!

- Ta đồng ý đến bờ sông!

Đám người Vương Song liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra ý cười thản nhiên.

Long Giang dường như vẫn luôn bảo trì sự tĩnh lặng như vậy, trong lịch sử Hoa Quốc từ trước đến nay nơi này chưa từng xuất hiện tai họa gì, vậy mà bây giờ ở bên trong thành phố, lại tràn ngập những thú biến dị, trở thành một dòng sông chết chóc.

Một đám mười mấy người với vẻ mặt trắng bệch, sợ hãi đi về hướng con sông, bùn đất trên nền đất vẫn còn rất ướt, một chân bước xuống sẽ hằn sâu dấu chân của người đó.

Những người này sợ hãi bước đến, nhưng khoảng cách chỉ còn mấy trăm mét ngắn ngủi, bọn họ lại giống như đi cả ngàn năm rồi, vừa đi, hai chân không ngừng run rẩy, dường như ở phía trước có ác ma đang chờ họ.

- Cộp

Một âm thanh kỳ dị vang lên, những người này trong nháy mắt đều biến sắc, thậm chí có người còn quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa la to.

- Thú biến dị đến rồi!

- Chạy mau!

Hai người ở trong đó sợ hãi bỏ chạy rất nhanh, căn bản quên mất bản thân đang làm nhiệm vụ. Những người khác tuy cũng sợ hãi, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ chữ không lùi về sau.

Vương Song nhíu mày nhìn thoáng một binh sĩ ở phía sau mình không cẩn thận tạo ra âm thanh, nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút thất vọng lắc đầu. Tùy tay búng một cái, hai quả cầu trực tiếp xuất hiện ở trước mặt đối phương, trong nháy mắt xẹt qua hai người vừa bỏ chạy ban nãy.

- Ầm

Cơ thể hai người kia trực tiếp bị xuyên qua, trước ngực có một cái lỗ rất to, cơ thể trực tiếp nằm trên mặt đất, máu tươi lập tức tràn ra, tạo thành một cái đầm nhỏ quanh thân.

- Dám lùi về phía sau, đây là kết cục!

Vương Song lãnh đạm nhìn về phía những người còn lại, giống như ban nãy chỉ giết hai con kiến mà thôi, không thèm quan tâm đến.

Bị cảnh tượng này dọa đến, những người còn lại hoàn toàn dập tắt ý tưởng bỏ chạy, gian nan nhìn về phía trước, tiếp tục tiến lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận