Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2304: Lam Linh Nhi! (3)

Hai mắt Vương ngưng tụ, một bước bước ra, giống như phù quang lược ảnh, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt đối phương.

- Ở lại đó cho ta!

Vương Song lạnh lùng quát một tiếng, ngăn cản đối phương, một chưởng hạ xuống tựa như bao trùm bầu trời, thân ảnh kia bị áp chế, không cách nào nhúc nhích.

Lúc này, Vương Song mới thấy rõ bộ dáng của đối phương, đó là một nữ tử tóc xanh, dáng người yểu điệu, giống như một đóa hồng xanh, làn da lộ ra bên ngoài trong suốt như bạch ngọc, tản ra tia sáng khác thường, ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn, lông mày như trăng lưỡi liềm, môi hồng tươi, đôi mắt to tựa như hai viên hắc bảo thạch, lúc này, lại chớp động phẫn nộ vô cùng.

Nữ tử này không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi trấn áp của Vương Song.

- Người xấu, các ngươi đều là người xấu!

Nước mắt nữ tử đều muốn rơi ra, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, khiến người người cảm thấy đáng thương!

Thanh âm của nàng cũng cực kỳ dễ nghe, thanh thúy như sơn tuyền.

Nhìn thấy nữ tử này, những người khác theo sát đều sửng sốt, có chút kinh ngạc:

- Trên người nàng không có khí tức dị vực, nhưng cũng không phải người của chúng ta!

- Thổ dân, các ngươi là thổ dân của bí cảnh này?

Vương Song gật gật đầu, vừa rồi đã phát hiện ra, bằng không, hắn đã một tay đánh chết nha đầu kia.

- Người xấu, các ngươi không phải đều là một đám sao, còn ở chỗ này giả bộ cái gì!

Nữ tử vẻ mặt phẫn nộ nhìn bọn họ, tựa như hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.

- Một nhóm?

Vương Song bọn họ đều không hiểu ra sao, không biết đối phương đang nói cái gì.

- Hừ, các ngươi giết tộc nhân chúng ta, bắt ca ca ta đi, không phải là vì khoáng mạch ngũ thải thạch sao, a, Lam Linh Nhi ta tuyệt đối tự tuyệt, cũng sẽ không bị các ngươi khống chế!

Nữ tử nói xong, cắn răng một cái, trong đầu bỗng nhiên dâng lên một tia dao động đặc thù, đây là muốn tự tuyệt, Vương Song biến sắc, sự tình còn chưa rõ ràng, ngươi đã muốn tự sát, cái này cũng không được!

- Oành.

Vương Song thần niệm tuôn ra, tựa hồ đại giang đại hà, trực tiếp tiến vào trong đầu đối phương, mạnh mẽ áp chế dao động này xuống!

- Ta còn có chưa hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra, ngươi không được chết!

Vương Song lạnh lùng quát:

- Còn nữa, lúc trước ngươi nói có ý gì, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta giết tộc nhân của ngươi, bắt ca ca ngươi khi nào?

Bị Vương Song ngăn cản, nước mắt nữ tử tựa như hạt châu đứt dây rơi xuống, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, nhưng nghe được lời nói của Vương Song, trong mắt nàng hiện lên một tia hoài nghi:

- Các ngươi, không phải là một giuộc?

- Cái gì không phải là một giuộc? Ngươi đang nói cái quái gì vậy?

Vương Song nhíu mày nói.

- Tiểu muội muội, chúng ta mới đến, cái gì cũng không biết, làm sao có thể giết tộc nhân ngươi, bắt ca ca ngươi đây.

Một bên, Thu Ảnh Đồng cũng chậm rãi mở miệng, ngữ khí nhu hòa nói.

Đều là nữ nhân, tín nhiệm lẫn nhau cũng lớn hơn một chút.

Đám người Vương Song phải giải thích nhiều lần tiểu cô nương rốt cục mới chấp nhận thân phận của bọn họ, bắt đầu kể lại chuyện nàng gặp phải.

- Thanh Lam nhất tộc chúng ta cho tới bây giờ đều không tranh quyền thế, nhưng mà mười ngày trước, một đám gia hỏa khủng bố xuất hiện, uy hiếp chúng ta, bắt chúng ta đào quặng cho bọn họ, chúng ta không đồng ý, vì thế bọn họ tàn sát sạch sẽ trên dưới nhất tộc chúng ta, còn trấn áp ca ca của ta, ca ta dốc hết toàn lực, nghiền nát tổ khí, đưa ta rời đi!

Lam Linh Nhi nói đến đây, ánh mắt đỏ rực giống như mắt thỏ.

- Thực lực của ca ca ta rất mạnh, là thiên kiêu mạnh nhất trong tộc chúng ta từ xưa đến nay, cũng là cường đại nhất trong bộ tộc chúng ta, đáng tiếc, nhân số của đối phương quá nhiều, ca ca ta song quyền khó địch bốn tay, hơn nữa, đối phương còn có một tên gia hỏa rất lợi hại!

- Ngươi biết tên của đám người kia không?

Đám người Vương Song nghe vậy, liếc nhau, lập tức mở miệng hỏi.

- Tên cầm đầu là Lê Mông!

Lam Linh Nhi mở miệng nói, cực kỳ thống hận.

- Hẳn là thiên kiêu dị vực, chúng ta cũng không có ai tên là Lê Mông.

Lý Sơ Nhất của Tử Vi Thánh Địa mở miệng nói.

- Ngươi vừa rồi nói bọn họ uy hiếp các ngươi đi đào quặng, đào mỏ gì?

Vương Song tò mò hỏi.

Lam Linh Nhi suy nghĩ một chút, vung tay lên, trước mắt xuất hiện một khối đá ngũ thải to bằng nắm tay, chớp động ngũ sắc quang mang trong suốt, tựa như thủy tinh. Từ trong đó tràn ngập khí tức càng kinh người hơn.

- Thần Thạch!

Đám người Vương Song đều kinh hãi hô lên một tiếng, nói xong, trong tay hắn cũng xuất hiện một viên tinh thạch, nhưng chỉ lớn bằng một móng tay, so với cái Lam Linh Nhi lấy ra, quả thực mất mặt!

- Đây là ngũ thải thạch đặc hữu của chúng ta, giúp chúng ta tu hành, một khối tinh thạch có thể giúp chúng ta tu hành mấy chục năm!

Lam Linh Nhi chậm rãi mở miệng.

- Loại tinh thạch này ngươi còn có sao?

Mắt Vương Song sáng rực lên, nhìn đối phương.

Nếu như có đủ tinh thạch, hắn có thể hoàn toàn khôi phục thực lực, chân chính tung hoành vô địch, cho dù đối mặt với dị vực đỉnh cấp Thiên Kiêu cũng có đầy đủ tự tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận