Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2374: Đúc Đao!

Cự thú này chỉ mới có sức mạnh cấp Thánh, đó cũng là lý do tại sao hắn lựa chọn đối phương, cấp Thánh đối với hắn mà nói, có thể giết chết trong im lặng!

Ở trong một sơn cốc, Kế Mông đang ngủ say, thời đại viễn cổ, mỗi một Hỗn Độn cự thú đều vô cùng quái gở, thích ở một mình, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến sau này nó bị tiêu diệt.

Ám ẩn nấp trong hư không, nhìn thân thể to lớn của Kế Mông, trong mắt lóe lên chút khác thường, từng chút sức mạnh hắc ám khuếch tán ra bốn phía, từ từ bao phủ toàn bộ sơn cốc.

Hư không bốn phía đều bị phong tỏa, cho dù nó có bị giết hại thì bên ngoài cũng chẳng hay chẳng biết.

- Ầm.

Sau khi bố trí xong tất cả, Ám triển khai tuyệt sát Thánh Thuật trong nháy mắt, một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện, khiến mọi thứ trong nháy mắt vỡ nát, trực tiếp bắn về phía thân hình cự thú đang ngủ say.

- Gào

Gào lên một tiếng, đối mặt với đòn tấn công như thế, Kế Mông lập tức tỉnh lại, phát hiện một mối đe dọa chết người, cự thú này nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng Tiên Thiên Thủy Khí xuất hiện trước mặt nó, cố gắng ngăn chặn một đòn tấn công này.

Thế nhưng, khi lựa chọn cự thú này, đương nhiên Ám sẽ không cho nó cơ hội phản ứng lại, sau một đòn Thiên Nguyên chính là một đạo đại ấn trấn áp đất trời, như một mảnh trời rơi xuống!

Liên tục bị tấn công bởi hai đòn công kích cuồng bạo, khiến hàng phòng ngự của Kế Mông cũng bị phá hỏng, thân thể bị xuyên thủng!

Chỉ có điều, thân là Hỗn Độn cự thú, sinh mệnh của nó vô cùng cường hãn, vượt xa những Thánh Giả thông thường, hai đòn tấn công này chỉ vẻn vẹn khiến nó trọng thương, còn chưa đủ để tiêu diệt được nó.

Một lúc sau, ánh đao vô biên vô tận đột nhiên xuất hiện, Ám cũng biết đao pháp của Vương Song, mặc dù không có Luân Hồi Đao nhưng Đao pháp vẫn như cũ, có thể chặt đứt vạn vật.

Kế Mông không ngừng hét giận dữ, thi triển thiên phú bản nguyên của Hỗn Độn cự thú, bắt đầu phản kích, toàn bộ sơn cốc bị san bằng trong nháy mắt, nó cũng nhanh chóng hiểu ra, trước đó có Hỗn Độn cự thú bị giết, hẳn là hành vi của Ám!

Chỉ là nó không rõ, ngoại trừ Hỗn Độn cự thú tộc, giữa trời đất này, làm thế nào lại còn có một tên mạnh mẽ như vậy, khiến cho nó có cảm giác mình như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển rộng.

Nó muốn cầu cứu, thế nhưng không biết vì sao các Hỗn Độn cự thú khác vẫn chưa phản ứng lại.

Quá trình chém giết Kế Mông không có gì bất ngờ xảy ra, thời gian chưa tới một chén trà, Ám lại lần nữa xuất hiện ở thế giới bên ngoài, thần sắc bình tĩnh, chỉ là khí tức ngày càng trở nên cường đại, thâm thúy, sơn cốc sau lưng hoàn toàn biến mất, trở thành một vực sâu không đáy, Ám di chuyển vài ngọn núi trở lại, khiến vực sâu lập tức biến mất.

Kế Mông biến mất không ai biết, cho dù có là Hỗn Độn cự thú cũng như thế, bọn chúng đều đã quen độc lai độc vãng, hàng trăm hàng ngàn năm không liên lạc cũng là bình thường.

...

Thời điểm Vương Song trở lại bộ Đại Phong, phát hiện dân số của bộ lạc Đại Phong lần nữa tăng vọt, gần vạn người, rất nhiều người cũng tu luyện công pháp Vương Song truyền lại, có tu vi không tầm thường.

Đây đều là công pháp đơn giản, Vương Song cũng lười đi giảng giải, dù sao trước đây tu luyện cũng chỉ cần có đủ tài nguyên thì cho dù một con con lợn cũng có thể tấn thăng lên Tinh Chủ, hắn cũng không gấp.

Sự ra đời của một thời đại vĩ đại, tuyệt đối không phải bản thân đơn thương độc mã thì có thể hình thành, cần vô số người tạo nên.

Dù sao ở thời đại này, thứ không đáng giá nhất chính là thời gian!

Vương Song lần nữa nhìn thấy Ám, bỗng nhiên nhíu mày.

- Tu vi của ngươi làm sao có thể tiến bộ nhanh như vậy?

Đối với tu vi của Ám, hắn muốn biết rõ hơn ai hết, dù sao cũng là phân thân của mình.

- Ngươi ra ngoài, thôn phệ Hỗn Độn cự thú!

Vương Song tâm niệm vừa động, đã đoán được hành vi của Ám.

Ám không phủ nhận.

- Thôn Phệ Thiên Kinh, cần phải thôn phệ những cự thú này mới có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, nếu không, đại nạn đến gần, chúng ta lấy cái gì đối kháng bọn chúng!

- Không phải không cho ngươi cắn nuốt, nhưng là bây giờ một con Bỉ Mông vừa chết, thiếu chút nữa đã triệt để tiêu diệt cả Hồng Hoang Đại Địa, bây giờ chết thêm một con nữa, dù cho bộ lạc Đại Phong có Tổ Long Sơn che chở cũng chưa chắc có thể tránh thoát sự phẫn nộ của những con cự thú này!

Vương Song bất đắc dĩ giải thích.

Hắn cũng không từ chối việc cắn nuốt Hỗn Độn cự thú, thế nhưng không đúng thời gian, bên trong những cự thú này, còn tồn tại nhân vật cấp bậc Đế Quân vô cùng đáng sợ, Ám lỗ mãng như thế, một khi tai họa ập đến, bọn họ chỉ có một con đường chết!

- Yên tâm, ta đã phong tỏa xung quanh, con Kế Mông kia sẽ không có cơ hội phát ra tin cầu cứu.

Ám trầm giọng nói.

- Được rồi, giết thì cũng đã giết, chẳng qua sau này tuyệt đối không nên tuỳ tiện động thủ, bây giờ chúng ta còn chưa có đủ sức mạnh để chống lại những nhân vật đáng sợ này!

Vương Song khoát tay chặn lại, vung tay lên, thân hình Phong Hiên trong Vĩnh Hằng Thần Kim xuất hiện, rơi vào giữa tay của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận