Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 499: Đại Hình Quân Hoả Khố!

Đàm Long nhìn Trương Lượng rơi trên mặt đất, nhàn nhạt mở miệng. Đối với những chiến hữu đã theo mình từ thuở đầu, hắn thực sự không muốn làm quá tuyệt tình, muốn cho bọn họ một cơ hội. Những thuộc hạ của Trương Lượng thấy dáng vẻ thê thảm của thủ lĩnh đều ngừng chiến đấu. Tuy bọn họ lấy Trương Lượng làm thủ lĩnh, nhưng ngay cả lão đại của mình còn đánh không lại thì bọn họ cũng chẳng dại khở đánh tiếp làm gì. Dốc sức vì người khác cũng được, nhưng nộp mạng là điều không thể nào. Bọn họ đều là Tiến Hoá Giả có tiền đồ rộng mở, bọn họ không muốn kéo mình vào chỗ chết chỉ vì Trương Lượng.

- Quay đâu? Muộn rồi!

Đột nhiên một giọng nói nhàn nhạt vang lên, sắc mặt của Đàm Long thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, Vương Song đang chậm rãi hạ xuống giữa không trung.

Đám người đều vừa tò mò vừa kính sợ nhìn Vương Song, chủ động nhường một chỗ trống cho hắn. Một màn ban nãy bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng, từng cú đánh vào Biến dị thú nhất giai kia, nếu như hắn ra tay với bọn họ, thậm chí có thể giết sạch toàn bộ bọn họ!

- Có điều, sao nhìn Vương Song không chút thương tổn nào thế?

Đám người thắc mắc trong lòng. Ngoại trừ quần áo trên người Vương Song có chút rách ra thì cơ thể không có vết thương nào cả. Đôi cánh Huyền Lân màu đen ở sau lưng càng làm nổi bật hắn, giống hệt như một sứ giả của địa ngục.

Đám thuộc hạ của Trương Lượng hiện giờ trong lòng vô cùng hối hận, nếu bọn họ biết Vương Song không hề bị thương, có đánh chết bọn họ cũng không dám nghĩ đến chuyện đánh lén hắn. Bây giờ chính chủ đã tìm đến rồi, trong lòng ai nấy cũng vô cùng thấp thỏm.

- Vương Song!

Sắc mặt Đàm Long hơi khó coi nhìn Vương Song, hắn muốn giữ lại một mạng cho Trương Lượng, nhưng bây giờ Vương Song đã biết, hơn nữa còn đích thân đến đây, hắn liền biết chuyện này khó giải quyết rồi đây!

- Ha ha, Đàm Long, tuy rằng ngươi không ra tay thì hắn cũng chẳng làm gì được ta. Nhưng ta vẫn rất vui vì ngươi có thể ra tay. Sau này, ngươi dẫn những người còn sống ở thành phố Long Giang đến Thiên Chi Thành của ta đi. Ta sẽ cho người chức vụ Tứ đoàn trưởng,

Vương Song khẽ cười, đưa ra lời hứa hẹn với Đàm Long.

Đoàn trưởng của một quân đoàn, quản lý hơn một ngàn người, đủ để chứng minh Vương Song rất xem trọng Đàm Long. Phải biết rằng, dù là Thu Báo Quốc, Hoàng Thiên Hằng, Lý Tân cũng đều là đoàn trưởng. Bọn họ đều vì các nguyên nhân mới có được địa vị như hiện giờ. Mà Đàm Long có thể trực tiếp gánh vác chức đoàn trưởng của một quân đoàn, đã là phá lệ của Vương Song rồi!

Tuy không biết rõ đoàn thứ tư của Vương Song là chức vụ gì, nhưng Đàm Long cũng có thể nhận được sự xem trọng của Vương Song đối với mình. Hắn biểt rõ chức vụ đoàn trưởng quân đoàn thứ tư tuyệt đối có cấp bậc rất cao trong thế lực của Vương Song!

Nhưng hắn vẫn hơi khó xử nhìn Vương Song, muốn nói lại dừng.

- Tên này, ngươi không cần cầu xin thay cho hắn. Nếu hắn ta đã dám đụng đến ta, vậy thì, bắt buộc phải chết!

Vương Song dường như hiểu được Đàm Long muốn nói gì, trực tiếp chặn họng. Hắn muốn giết tên này, không chỉ vì hắn ta muốn ra tay với mình, mà còn vì hắn ta có ý muốn ngắn cản hắn chiếm đóng thành phố Long Giang. Chuyện này hắn không thể nhẫn nhịn được. Phải biết rằng, hiện giờ Thiên Chi Thành của hắn không thiếu gì chỉ thiếu người, các loại công nghiệp, công nghiệp chế tạo, nông nghiệp, thương nghiệp đều cần số lượng lớn nhân lực, mà muốn phát triển cũng không thoát khỏi nhân lực được!

Số người còn sống sót ở thành phố Long Giang không có mười ngàn thì cũng có tám ngàn, có thể khiến nhân khẩu của Thiên Chi Thành tăng gấp đôi!

Đàm Long cười khổ, hắn biết, muốn giữ lại mạng sống của Trương Lượng là điều không thể nào. Vì vậy, hắn áy náy nhìn đối phương, sau đó trầm giọng nói với Vương Song:

- Vương thành chủ, Trương Lương là chủ mưu của chuyện này, hắn ta có kết cục như vậy ta không còn gì để nói, Nhưng những người khác đều vì nghe theo lời của Trương Lượng, không biết ngươi muốn xử lí bọn họ thế nào?

- Nếu đã ra tay rồi, vậy thì phải giác ngộ cái chết!

Vương Song nhàn nhạt nói.

- Sao, ngươi muốn giết bọn họ?

Đàm Long giật mình, hơi ngạc nhiên nhìn Vương Song.

- Trước giờ ta chưa từng nhân từ với kẻ địch!

Vẻ mặt Vương Song lạnh nhạt, hắn nhìn qua mười mấy kẻ Tiến Hoá Giả, ánh mắt nổi lên sát ý.

- Không được, tuyệt đối không được, Trương Lượng ngươi có thể tuỳ ý xử trí, nhưng những người khác đều là đầu não của các tổ chức lớn ở thành phố Long Giang. Nếu ngươi giết hết bọn họ thì thực lực của căn cứ thành phố Long Giang ít nhất phải tổn thất hơn một nửa!

Đàm Long kịch liệt phản đối, không quan tâm đến sắc mặt khó coi của Vương Song, hắn không ngừng lắc đầu:

- Bọn họ đều là lực lượng vững chắc để tương lai chống lại Zombie và biến dị thú, đúng là bọn họ đã sai, nhưng cũng không đến nỗi phải chết. Nếu bọn họ cứ chết như vậy, ta tuyệt đối không đồng ý! Bọn họ nên chết trên chiến trường, không phải chết trong tay ngươi!

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Thiên Chi Thành của chúng ta cũng có quy tắc của mình.

Lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Thu Ảnh Đồng vang lên giữa không trung, đứng bên cạnh Vương Song.

Bạn cần đăng nhập để bình luận