Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2166: Thái Cực Chi Thể!

Một cây tùng, dù có yên lặng ở trên vách núi cao, cũng sẽ không ngừng trưởng thành, trở thành một cây tiên.

Trong nháy mắt, thời gian nửa tháng trôi qua, đám người Vương Song kết thúc tham quan, muốn đến bên trong thành phố lớn nhất của tinh cầu, cũng là nơi đầu tiên bọn họ đặt chân đến.

Đám người Vương Song nhìn thành trì ở phía xa, mỉm cười, đang muốn tiếp tục tiến đến, bỗng chân mày hắn nhíu lại, sắc mặt thay đổi mãnh liệt, lấy ra tấm ngọc bài ở trên người, lúc này, tâm ngọc bài không ngừng chớp động tia sáng.

Đám người Tiểu Thất, Thu Ảnh Đồng, Dương Mạt đều tò mò nhìn cảnh này, không hiểu là có ý gì.

Trong lòng Vương Song chợt nhớ đến một vị tiền bối, đó là khi bản thây đang hết sức yếu ớt, tuu vi chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, gặp phải truy sát của cường giả Siêu Phàm, làm nhiệm vụ Hắc Ma lão nhân, ai ngờ gặp được di tích của một vị Tinh Chủ.

Mình và Đường Tâm Liên còn tranh đoạt một trận, cuối cùng có được truyền thừa của Tinh Chủ!

Vị Tinh Chủ kia, chính là Khoa Đế, đến từ TWTV, bản thân có được truyền thừa của đối phương, cũng đã hứa với đối phương, một ngày nào đó, bản thân đến TWTV, gặp được gia tộc của hắn, hy vọng mình có thể thay hắn chăm sóc một lần.

Hơn nữa, đối phương còn cho mình tấm ngọc bài này, chỉ cần gặp người trong gia tộc của đối phương, sẽ tự động phát sáng.

Hắn không ngờ, lại gặp tộc nhân của đối phương ở đây.

Vương Song nhanh chóng truyền âm kể lại cho mọi người một câu chuyện cũ, đám người Thu Ảnh Đồng, Dương Mạt, Tiểu Thất đều giật mình, sau đó lại nhìn xung quanh, muốn tìm người trong gia tộc của Khoa Đế.

Vương Song buông ngọc bài, thứ đó lập tức bay đi, hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp đáp xuống trước mặt một tiểu ăn mày bẩn thỉu.

Đám người Vuong Song theo sát, nhìn thấy ngọc bài rơi xuống, trực tiếp rơi vào trong cái chén bể, tiểu ăn mày kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đám người Vương Song, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng thất thố.

- Tiên Nhân đại lão gia.

Thanh âm của tiểu ăn mày có chút khàn, không dám nhìn vào miếng ngọc bài vừa rơi vào trong cái chén bể của mình.

Vương Song đứng ở trước mặt đối phương, nhìn nhóc con trước mặt, một thân quần áo rách rưới, hở lộ khắp nơi, run lẩy bẩy vì gió rét, đối phương thoạt nhìn chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, tóc tai rối tung, trên người bẩn vô cùng, còn tản ra mùi hôi.

Nhưng mà, chỉ có đôi mắt kia, hắc bạch phân minh, dường như có thể thấy được ánh sáng nhìn thấu thế sự.

- Ngươi tên gì?

Thu Ảnh Đồng nhìn đối phương, cũng không thèm quan tâm đến bộ dáng của đối phương, ôn nhu hỏi, trong lời nói, còn ẩn chứa ý cảnh giúp người ta cảm thấy an ổn trong lòng.

- Tiểu nhân, tiểu nhân tên là Nhiếp Minh.

Nhiếp Minh dường như đã thả lỏng một chút, nhưng vẫn căng thẳng nói, mọi người xung quanh dường như không phát hiện ra cảnh tượng này, vẫn chăm chăm làm việc của mình.

- Nhiếp Minh?

Thu Ảnh Đồng nhìn về phía Vương Song, chân mày Vương Song nhíu chặt, trầm tư một chút, lại điểm ra, một giọt máu của đối phương nháy mắt xuất hiện, rơi lên tấm ngọc bài.

- Ầm

Một tia hào quang sáng tỏ xuất hiện, tấm ngọc bài này tiếp nhận thân phận của đối phương!

- Đúng vậy, chính là hắn!

Vương Song thở phào nói.

Đám người Tiểu Thất nghe vậy, cũng ôn hòa nhìn đối hương.

Bị bọn họ nhìn chằm chằm, trong lòng Nhiếp Minh run rẩy, không biết đám người trước mắt rốt cuộc là muốn làm gì, hắn chỉ là một tên tiểu ăn mày, so với đám người Vương Song không khác gì kiến chọi với đá.

- Chẳng lẽ bọn họ là Ngô gia, phát hiện thân phận của mình?

Trong lòng Nhiếp Minh hoảng sợ nghĩ như vậy, nhưng thấy ánh sáng tản ra từ ngọc bài, hắn lại kinh ngạc cảm nhận được một khí tức quen thuộc.

- Gia tộc của các ngươi có phải có một vị lão tổ là Khoa Đế phải không?

Vương Song xác nhân thân phận của đối phương, cười nhẹ hỏi.

- Quả nhiên, bọn họ là Ngô gia.

Trong lòng Nhiếp Minh chấn động, cảm thấy hết sức tuyệt vọng, gia tộc của bọn họ chỉ còn mỗi mình hắn, không ngờ đối phương vẫn không buông tha cho hắn!

- Vị đại lão gia này, ngài nói gì vậy, ta, ta nghe không hiểu, Khoa, Khoa Đế gì?

Trên mặt Vương Song lộ vẻ nghi ngờ hỏi, cho dù “Biết rõ” ý đồ của đám người Vương Song, nhưng vẫn không muốn tin, vẫn tiếp tục giãy dụa, tranh thủ cơ hội mỏng manh này.

- Ha ha, ta từng có được truyền thừa của Khoa Đế tiền bối, hứa với hắn, giúp hắn trông nom gia tộc, đây là tín vật của gia tộc các ngươi, nếu truyền thừa nhất tộc các ngươi không bị đoạn tuyệt, ta nghĩ ngươi hẳn là biết.

Vương Song nhẹ giọng nói, ở trên người đối phương, hắn hiểu rõ gia tộc của Khoa Đế bây giờ đã đến trình độ nào.

Nhưng mà, tình huống thế này rất bình thường, giữa vũ trụ, mỗi thời mỗi khác, đều có vô số thế lực hủy diệt, cũng có vô số gia tộc quật khởi, diễn ra thăng trầm, hưng suy thành bại.

Đây là quy luật của vũ trụ, không có thế lực vĩnh hằng bất hủ, dù cho có cường đại như Đế Giả, cũng không dám chắc chắn gia tộc của bản thân sẽ luôn cường thịnh!

Nghe Vương Song nói như vậy, ánh mắt Nhiếp Minh thoáng rung động, nhưng ngay sau đó lộ vẻ nghi ngờ,

- Tiên nhân đại lão gia, ta thật sự không rõ ngài đang nói gì.

Thấy thế, Vương Song và Thu Ảnh Đồng liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài, Nhiếp Minh lập tức rơi vào tình trạng hôn mê…

Bạn cần đăng nhập để bình luận