Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 137: Hùng Kim Lực

- Nhìn biểu tình của ngươi, cũng biết chính ngươi sẽ không ở lại nơi này!

Đổng Châu mỉm cười.

- Bây giờ mạt thế xuất hiện, cái gọi là loạn thế xuất anh hùng, ngươi thử nghĩ xem, đã từng là khai quốc công thần của Hoa Quốc, vậy thì không phải quật khởi từ bên trong một nơi không quan trọng, cuối cùng trở thành Chúa Tể Giả người nắm giữ mấy trăm triệu nhân dân sao!

- Mà khu vực thành phố Hoa Tân theo ta mà nói, cũng chẳng qua là một thế lực mà thôi, muốn thành lập một phen sự nghiệp trong mạt thế, thế lực như này không có gì hơn mấy loại tình huống, loại thứ nhất là không ngừng cường đại, sau cùng trở thành thế lực mạnh nhất, thống nhất toàn quốc, thậm chí toàn thế giới! Nhưng mà loại thế lực này ta nghĩ toàn bộ Hoa Quốc cũng chưa chắc có.

- Loại thứ hai, thì là đã bị các thế lực cường đại hơn thu phục, trở thành chư hầu một phương, đây cũng là kết cục của đại đa số các thế lực.

- Loại thứ ba, cũng chính là một loại bất hạnh nhất, chính là trực tiếp bị Zombie hoặc các thế lực khác tiêu diệt.

…..

Nghe Đổng Châu một loạt đạo lý phân tích rõ ràng, ánh mắt Vương Song cũng càng ngày càng sáng, mơ hồ biết được Đổng Châu muốn nói cái gì.

- Bây giờ thành phố Hoa Tân cũng chưa hẳn là một nơi tốt, không nói trước đây nơi này có nhiều thế lực đan xen, chúng ta thế đơn lực bạc, cho dù đến đó cũng chỉ sợ cũng là cá trên thớt, mặc người chém giết!

Nói tới chỗ này, giọng nói của Đổng Châu chợt ngừng lại. Nhìn Vương Song, không tiếp tục lên tiếng.

- Dì Đổng, ngươi muốn nói cái gì thì trực tiếp nói đi, Vương Song ta không phải người không biết tốt xấu, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không nói ra!

Vương Song có chút không nhịn được mở miệng, một đôi mắt mơ hồ có chút tia lửa thoáng qua,

- Trong mạt thế, quần hùng cùng nổi lên, ngươi-Vương Song vì sao không thể đồng dạng theo gió bay lên, trở thành Cửu Thiên Thần Long chứ!

Đồng Châu nói ra từng chữ, những lời nói ra lại là kinh động lòng người!

- Cái gì, ngươi muốn ta nhân cơ hội mà thành lập một thế lực! Cái này, cái này…

Vương Song kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, không thể tin được tâm của Đổng di nhà mình lại lớn như vậy, như thế mà cũng dám nghĩ

- Thế nào, không dám, ngươi dám nói lúc cứu ta chưa từng nghĩ như vậy?

Đổng Châu nhìn Vương Song, vẻ mặt như cười mà không phải,

- Nếu lúc ấy trong lòng không có ý nghĩa đó, ngươi sẽ tới cứu một lão bà gần năm mươi tuổi như ta à!

- Còn nữa, ngươi thật sự là muốn cứu người đây sao, chưa hẳn, nếu như không phải muốn lấy nơi này làm căn cứ, ngươi sẽ tích cực như vậy ư? Đây cũng không phải là tính cách của ngươi, không có lợi ngươi sẽ không làm đâu!

- Hơn nữa, ta cũng biết Vương Song ngươi bản lĩnh thế nào, tuy rằng bây giờ không thể nói là cường đại nhất, nhưng dựa vào cảm giác của ta, ta biết ngươi không giống với những Tiến Hóa Giả khác. Ta tin, tương lai ngươi tuyệt đối là một trong những Tiến Hóa Giả cường đại nhất thế giới!

- Một mình ngươi, đủ để xây dựng một thế lực, hơn nữa còn có đám người Lý Tân, Chương Nghiệp trợ giúp ngươi, tương lai có muốn đứng vững trong cả Hoa Quốc cũng không phải không thể!

Lúc này ánh mắt Vương Song không còn hừng hực nữa, hắn nhìn Đổng Châu, trong mắt có chút ánh sáng khác thường.

- Vẫn là Đổng di lợi hại, tâm tư nhỏ bé của ta như thế nào cũng không có gạt được ánh mắt của ngươi!

Thanh âm của Vương Song trầm thấp vang lên,

- Nhưng ngài thông minh như vậy, không sợ sao!

Một tia sát khí khó hiểu nảy sinh trong lòng Vương Song. Nhiệt độ trong phòng nháy mắt dường như đã giảm đi vài độ!

- Ha ha, sao nào, ngươi muốn giết Đổng di?

Đổng Châu dường như không có cảm nhận điều gì, mỉm cười:

- Đổng di ngươi thật sự không có ý đồ xấu gì, cả đời này, Đổng Châu ta xem như sống đủ rồi, dù có chết cũng không sao cả, nhưng ta lo lắng nhất chính là nữ nhi Mộng Kỳ của ta.

Nghe đến đó, sát ý trong lòng Vương Song khựng lại, dần dần tiêu tan, hắn hơi nghi hoặc nhìn qua.

- Ta có thể chịu khổ, nhưng ta không thể để cho nữ nhi ta chịu khổ theo!

- Cho nên, ta muốn một thế lực có thể che mưa che gió cho hai mẹ con ta, có thể bảo vệ bọn ta!

- Mà Vương Song ngươi, tuy rằng hiện tại còn chưa có một thế lực đàng hoàng, nhưng lại có được cái loại tiềm lực cực lớn! Ta rất xem trọng ngươi, ta sẽ thử đặt cược lên ngươi một lần!

Ánh mắt Vương Song ngưng thần, nghi hoặc hỏi:

- Đổng di, dựa vào thân phận của ngươi, có rất nhiều con đường sống để lựa chọn! Tại sao lại phải chọn ta?

Đổng Châu cười khổ nói:

- Giờ là mạt thế, ai còn quan tâm thân phận trước kia của ngươi, hơn nữa, hiện giờ người mà ta có thể tin tưởng cũng không nhiều, Vương Song ngươi xem như là một trong số đó!

- Nếu như gia nhập vào thế lực khác, có lẽ sẽ bị ăn đến cả bã cũng không còn! Nhưng đi theo ngươi, có thể cùng nhau xây dựng một thế lực của riêng mình, tựa như năm đó một mình ta tự tay biến Tập đoàn Giai Thiên từ bờ vực phá sản thành doanh nghiệp lớn nhất thành phố Giang Nam. Loại cảm giác an toàn và cảm giác thành tựu này nếu dựa vào thế lựa khác thì không thể có được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận